Nếu như trước đây cô đối với Lăng Hàn Vũ chỉ là chán ghét cùng trách cứ, nhưng hiện tại, cô đối với Lăng Hàn Vũ tràn ngập kính nể!
Một chàng trai trẻ tuổi, lại phải nhận tin dữ có thể không khôi phục được khả năng đi lại như bình thường, còn muốn cười nói vui vẻ với người nhà ở xa, nói chính mình vẫn tốt. Rốt cuộc trong lòng hắn có bao nhiêu khổ sở?
Lăng Hàn Vũ chỉ là tính tình kém đi một chút, nếu đổi lại là những người khác, không chừng đã suy sụp tinh thần rồi.
Có những lời này của cô tôi cũng an tâm. Vậy tôi đi trước, tôi đang có việc bận. bác sĩ chủ trị cho Lăng Hàn Vũ vỗ vỗ bả vai nhỏ gầy của cô, xoay người rời đi.
Cô nhìn bóng lưng bác sĩ chủ trị, ánh mắt càng thêm kiên nghị.
Cô âm thầm nắm chặt quả đấm, mẫu tính* trong lòng bị vị bác sĩ kia kích thích.
(*Mẫu tính: bản năng người mẹ :v)
Nửa giờ sau.
Cốc Cốc Cốc. Cô thật cẩn thận gõ cửa phòng, lúc này mới đẩy cửa phòng bệnh ra đi vào.
Lăng Hàn Vũ vừa vặn ngẩng đầu lên, tựa hồ nhìn thấy cô, trong mắt hắn nhất thời tràn ngập vẻ không kiên nhẫn: Không phải nói không được làm phiền tôi sao? Lại tới đây làm gì?!
Cô gái này, tuổi cũng không chênh lệch lắm so với hắn, nhưng như thế nào lại muốn đi làm nghề hộ lý khó khăn so với tuổi này.
Bình truyền dịch hết rồi, tôi giúp anh thay bình khác. Giang Tiểu Tháp không nhìn tới ánh mắt của hắn, cứ như vậy, không nhìn đến vẻ chán ghét trong mắt của hắn.
Cô nói xong, bước vài bước đi đến bên giường giúp hắn thay bình truyền dịch mới.
Còn rất nhiều bình sao? Lăng Hàn Vũ nhíu mày.
Còn một bình nước muối sinh lí với một bình thuốc Tiêu Viêm, dùng để...
Tôi biết. Lăng Hàn Vũ khoát tay áo: Đổi xong thì nhanh đi ra ngoài, đừng ở chỗ này làm chướng mắt tôi.
Chướng mắt...
Tay cô nắm chặt, trừng mắt Lăng Hàn Vũ: Tôi cảm thấy, anh tuy là người bệnh, tôi nên nghe theo anh, nhưng anh thỉnh thoảng nói chuyện có chừng mực một chút được không? Anh có biết những lời nói của anh đã đả thương bao nhiêu người rồi không?
Lăng Hàn Vũ châm chọc nhếch môi, nhìn về phía cô: Rốt cục không nhịn được sao? Tôi còn tưởng rằng tính tình của cô tốt, bị tôi tùy tiện nói một câu chướng mắt liền không chịu nổi rồi hả? Không muốn nói chuyện với tôi liền cút cho tôi! Đổi người khác tới!
Lửa giận trong người cô nhất thời bị kích thích, cô tiến lên một bước, môi vừa mở ra, trong đầu đột nhiên nhớ tới lời nói bác sĩ vừa nói với cô.
Không.
Cô đã đồng ý với bác sĩ chủ trị, cũng tự nói với chính mình, nhất định có thể nhẫn nhịn hắn đến lúc xuất viện mới thôi. Cô không thể phát hoả, không thể!
Giang Tiểu Tháp, hít sâu một hơi.
Không phải tôi mới chỉ nói ra đề nghị với anh sao? Anh nghe xong liền mất hứng ? vậy coi như tôi chưa nói gì. Cô nói xong, thậm chí vẫn nở một nụ cười tươi tắn.
Lăng Hàn Vũ ngẩn ra, nghi ngờ nhìn cô: Cô đang làm cái quỷ gì vậy?
Vừa rồi rõ ràng là bộ dáng muốn phát tiết, nhưng bây giờ bỗng nhiên biến thành bộ dáng dịu dàng như lúc trước. Hắn thật không hiểu nổi cô gái này rồi.
Giở trò quỷ? Tôi không có giở trò quỷ a? Giang Tiểu Tháp mê man mở to hai mắt.
Được rồi, được rồi, tôi muốn ngủ một giấc, mau ra ngoài đi! Hắn nhắm mắt lại, nghiêng người đưa lưng về phía cô.
Cốc Cốc Cốc. Cửa phòng bệnh lại bị gõ vang, Ngay sau đó truyền đến âm thanh của y tá trưởng: Tiểu Tháp, ra ngoài một lát, tôi có việc tìm cô.
Ôi chao, ai, ôi! Tôi lập tức tới. Cô vội vàng đáp, không quên nói với Lăng Hàn Vũ: Tôi giúp anh đặt báo thức, một giờ sau sẽ rung chuông, lúc đó không sai biệt lắm anh đã truyền dịch xong, anh nhấn chuông đầu giường gọi tôi.
Lăng Hàn Vũ động cũng không động, vẫn duy trì tư thế vừa rồi, tựa hồ là ngủ thiếp đi.
Cô thở dài một hơi trong lòng, điều chỉnh thời gian đồng hồ báo thức trên đầu giường, xoay người đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Làm xong toàn bộ, cô bước nhanh đến bàn y tá, y tá trưởng cũng đã ở đó, vẻ mặt lo lắng.
Y tá trưởng, xảy ra chuyện gì rồi hả? Cô chạy tới hỏi.
Nhìn thấy cô, y tá trưởng vội vàng chào đón, kéo tay cô qua nói: Tiểu Tháp a, cô còn quen hộ lý nào không ?
Cô hẳn là quen nhiều hơn tôi a, làm sao vậy? Cô nghi hoặc hỏi.
Hộ lý, là người phụ trách chăm sóc bệnh nhân không có người nhà bên cạnh, phụ trách sinh hoạt hàng ngày của bệnh nhân, giống như bảo mẫu.
Là như vầy, người nhà bệnh nhân giường số 22 kia không phải rời đi rồi sao? Nói là có việc gấp muốn đi xử lý, đại khái muốn thời gian vài ngày. Tôi liền giúp hắn tìm hộ lý a, đúng là cũng không biết làm như thế nào, vừa nghe thấy là bệnh nhân giường số 22, không một hộ lý nào nguyện tới giúp. Vị kia ra giá rất cao, mặc dù vậy nhưng...
Cô nghe hiểu rồi, Khôn Ni trước khi rời đi đã đến tìm y tá trưởng, nhờ y tá trưởng tìm hộ lý, đúng là không có một ai nguyện ý làm hộ lý cho Lăng Hàn Vũ.
Cô cũng hiểu chuyện này có chút kỳ quái, nhưng cẩn thận suy nghĩ, cô nhận ra chuyện này không hề kỳ quái.
Lăng Hàn Vũ trong vài tuần đã đổi đến năm hộ lý, chuyện này đã truyền ra khắp bệnh viện, dù trả công cao tới đâu, nhưng cũng không hộ lý nào chịu nhảy vào hố lửa. Mà buổi tối, cô lại không ở bệnh viện, tất phải có hộ lý chăm sóc Lăng Hàn Vũ mới được, cũng khó trách y tá trưởng sốt ruột như vậy.
Tôi cũng hiểu chuyện này có chút kỳ quái, vị kia tài đại khí thô*, bên người phải có nhiều thủ hạ mới đúng, nhưng chỉ có mỗi Khôn Ni tiên sinh, bên cạnh không có ai khác a?
(*Tài đại khí thô là có tài nhưng khí chất thì thô thiển, khoe khoang thô tục.)
Y tá trưởng nói xong trong lòng nghi hoặc, Giang Tiểu Tháp bỗng nhiên nghĩ tới bác sĩ vừa nói với cô Lăng Hàn Vũ gạt người nhà chuyện mình bị thương.
Sợ là vì muốn gạt người nhà, bên người hắn mới chỉ có một mình Khôn Ni, để tránh chuyện này lộ ra làm cho người nhà biết.
Tự mình chịu khổ.
Đến y tá trưởng cũng không biết chuyện này, xem ra chuyện này là bí mật.
Giang Tiểu Tháp cười một tiếng, nói: Có thể hắn có nỗi lòng khó nói? Chị cũng nói, hắn tài đại khí thô*, có thể vì là nhà có tiền, nên mọi chuyện mới phức tạp hơn chúng ta. Trước mắt, chúng ta nên tìm một hộ lý cho hắn. Như vậy đi, tôi đi hỏi một chút xem có người nào nguyện ý tới không.
(*Tài đại khí thô là có tài nhưng khí chất thì thô thiển, khoe khoang thô tục.)
Được, vậy thì phiền cô rồi.
Không có gì, bệnh nhân giường số 22 vốn là tôi phụ trách, bây giờ tôi muốn đi hỏi một chút. Giang Tiểu Tháp nói xong, bước nhanh rời đi.
Cách bệnh viện một toà nhà có một văn phòng hộ lý, có người chịu trách nhiệm phân bổ hộ lý. Cô đi đến trước bàn, cô gái ở đó lập tức cười nói Tiểu tháp a! Mấy ngày không thấy, hình như cô trở nên xinh đẹp hơn.
Cô cười cười, cùng cô gái này coi như có quan hệ tốt, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề hỏi: Chị, chị có biết tại sao em tới đây không?
Em nói đi! Chị không phải giun trong bụng em, làm sao mà biết em muốn tới làm gì a? Cô gái ngồi trước bàn máy móc cười, hạ thấp thanh âm: Em hẳn là đến tìm hộ lý cho bệnh nhân giường số 22 kia đi?
Không sai. Cô gật gật đầu: Chị, bây giờ em chịu trách nhiệm chăm sóc hắn, người nhà hắn có việc ra ngoài, em chỉ có thể...
Em đừng nói nữa. Cô gái ngồi trước bàn đưa tay ra ngăn lại: Chuyện này y tá trưởng đã nói qua, nhưng không người nào nguyện ý giúp, chị có thể có biện pháp nào a? Nếu em tìm cho người khác, chị lập tức tra giúp em hộ lý nào đang rảnh, nếu là bệnh nhân giường số 22 kia, thì đừng nói nữa. Chuyện này không phải trò đùa!”
Cô gái kia nói cực kỳ rõ ràng, muốn tìm hộ lý cho người khác, thì có một bó to, nếu là tìm cho Lăng Hàn Vũ, trực tiếp rời đi đi.
Chị, coi như chị giúp em đi! Hắn là bệnh nhân, bên người không có ai chăm sóc thì làm sao đựợc? Mà còn nữa, mấy ngày nay em tiếp xúc với hắn, tính tình hắn cũng không tệ như lời đồn, kỳ thật khi ở chung, hắn rất tốt.
Những lời này nói ra có chút trái lương tâm, Lăng Hàn Vũ kia tính tình thối tha, thật đúng là không liên quan đến hai chữ Rất tốt này. Nhưng trước mắt cô chỉ có thể nói chuyện trái lương tâm.
Tiểu tháp... Chuyện này không phải chị không muốn giúp em, chị là người phụ trách giới thiệu hộ lý, chủ yếu là phải xem hộ lý có nguyện ý hay không. Công việc này vốn mệt mỏi, nhưng mệt một chút, khổ một chút cũng không sao, ai có thể nguyện ý vừa mệt vừa bị khinh thường a? Vẻ mặt cô gái ngồi trước bàn ngượng nghịu nói.
Đúng là... Chị! Cô đi tới trước bàn phục vụ, quấn lấy tay cô gái ngồi trước bàn, nũng nịu nói: Bây giờ em hôn chị, chị liền giúp em đi! Ít nhất, chị giúp em tra xem hộ lý nào đang không có bệnh nhân cũng được!
Cô gái ngồi trước bàn bị cô quấy rầy, đành phải đáp ứng.
Để chị gọi điện thoại cho bọn họ, người chị sẽ giúp em gọi đến, nhưng có ai nguyện ý đi hay không, điều này phụ thuộc vào em.
Được được được! Em biết chị là người tốt mà! Giang Tiểu Tháp nghịch ngợm thè lưỡi, thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Có cơ hội còn tốt hơn không có cơ hội nào.
Uy? Trương tẩu! Có một đơn cô nhận không? Cô gái kia dừng lại, xấu hổ cười cười: Sao cô biết là bệnh nhân giường số 22 kia. Ôi chao, ai, ôi! Tôi cúp máy đây!
Một lát sau, vẻ mặt cô gái kia âm trầm cúp điện thoại, lại bắt đầu gọi cú điện thoại thứ hai.
Người thứ ba, thứ tư...
Rốt cục tới lần thứ sau, cô gái ngồi trước bàn trực tiếp nhìn cô nói: Mọi người giống như đều đã biết chị muốn bọn họ làm hộ lý cho bệnh nhân giường số 22 kia, cho nên... Tiểu Tháp, bằng không, em tới nơi khác hỏi chút đi.
Đây là văn phòng hộ lý, cô còn có thể đi đâu hỏi?
Ôi chao, ai, ôi! Trương tẩu! Mắt cô sáng lên, chạy tới trước cửa.
Đại thẩm mang theo rau xanh đi tới kia không phải là Trương tẩu mà cô gái ngồi trước bàn vừa nói chuyện điện thoại sao ?
Trương tẩu bị âm thanh đột nhiên vang lên làm cho hoảng sợ, nhìn thấy cô, vẻ mặt cảnh giác hỏi: Làm gì?
Cháu tìm cô còn có thể làm gì a? Giang Tiểu Tháp cười cười: Dù sao cô cũng đang rảnh rỗi không có việc làm, cháu giúp cô tìm người bệnh a. Kỳ thật bệnh nhân giường số 22 kia...
Không nên, không nên, không được! Trương tẩu một mực lắc đầu: Mấy ngày nay “dì cả” của cô tới, bụng cực kỳ không thoải mái, không phải cô không nể mặt cháu, là thân thể cô không cho phép a!
Trương tẩu nói xong, thở dài một hơi.
Giang Tiểu Tháp nghi ngờ nhìn cô từ trên xuống dưới vài lần, gánh rau xanh kia, chứa hai quả bí đỏ còn có bảy tám loại rau gì đó, ít cũng phải ba bốn mươi cân đi? Đúng là Trương tẩu tựa hồ tuyệt không cố sức, cơ thể không có vẻ gì là không tốt?
Trương tẩu, cô đã năm mươi mấy tuổi, còn chưa mãn kinh à? Cô sâu xa nói một câu, khiến mặt Trương tẩu lập tức đỏ.