Hốc mắt An Sơ Hạ dần dần đỏ lên, tiện đà bỏ qua đầu An Thần Xuyên, lạnh lùng nói: Mẹ tôi là một người khác đụng vào mẹ, mẹ ngược lại nói xin lỗi người đó. Mẹ tôi qua đời, càng là vì cứu người. Mẹ như vậy, sẽ không hợp với ai?
Tôi không có ý đó, đây là biện pháp duy nhất ứng phó với nguy cơ trước mắt. Ba tôi hội bù lại của cậu, tôi cũng sẽ, Sơ Hạ...
Cậu không cần nói nữa rồi. Nếu chính ông ấy không thể cứu lại chính nguy cơ mất danh dự tập đoàn của mình, ông ấy nên đi thừa nhận,ông ấy vốn nên thừa nhận. Ngươi chỉ so với tôi nhỏ hơn mấy tháng, này thuyết minh cái gì? Này thuyết minh ông ấy ly hôn với mẹ tôi tại thời điểm đó, cũng đã với mẹ cậu ở cùng một chỗ rồi! Cậu để cho tôi nói xấu thanh danh mẹ tôi, đi cứu như vậy một người? Tôi nói cho cậu! An Sơ Hạ hít một hơi, khóe mắt đã ướt át: Cậu nghĩ muốn cũng không được!
An Thần Xuyên cực khinh thường, gật gật đầu: Tốt, tôi không miễn cưỡng cậu, tôi biết tôi cũng không có tư cách miễn cưỡng cậu. Xin lỗi,Sơ Hạ, nhà của chúng tôi nợ cậu, tôi thay mặt họ xin lỗi cậu! Thực xin lỗi!
Cậu khom người chào, tiện đà thẳng người lên, xoay người đi vào sân bay.
Nước mắt,tự nhiên rơi xuống.
Mẹ, mẹ chưa từng có từng đề cập với ta An Dịch Sơn, liền là vì ngươi một đã sớm biết hắn bội phản đi? Ngươi yên tâm, ta không sẽ mềm lòng đến chửi bới ngươi, đi giúp hỗ trợ hắn.
An Sơ Hạ xoa xoa nước mắt, đi về.
Đưa cô tới cửa, tài xế xe taxi đã sớm lái xe đi tới, như nước chảy dòng xe cộ, mỗi một chiếc xe đều có muốn đi tới một địa phương, mà cô, nhưng cô cũng không biết chính mình nên đi nơi nào.
Cô cảm kích, cũng tín nhiệm nhất Hàn gia, nhưng họ vẫn coi cô như quân cờ. Đây thật đúng là truyện cười lớn nhất trên đời!
Cô cuối cùng cũng biết vì cái gì mà mấy ngày nay Hàn Thất Lục gần như âm hồn không tiêu tan theo sát cô, lại còn mượn di động của cô,còn có Laptop, thật ra cũng không phải để anh phá hủy, mà là muốn gạt cô về tình hình của An thị.
Buồn cười, thật sự là buồn cười!
Trong túi tiền, di động đột nhiên rung lên, cô không nhận, chẳng có mục đích lại đi dọc theo đường phố. Điện thoại di đông cuối cùng cũng thôi rung, nhưng một thoáng chốc lại bắt đầu chuyển động.
Là điện thoại của Hàn Thất lục sao?
Ánh mắt cô trở nên lạnh hơn, tay mở miệng túi di động.
Màn hình điện thoại di động hiện lên 1 chữ: Cậu.
Là điện thoại của Khương Quốc Lập!
Cô do dự, nhưng vẫn tiếp điện thoại. Cô ở chung với Khương Quốc Lập một thời gian,thật ra chỉ vài ngày thôi, nhưng mà lí lẽ của Hàn gia, duy nhất không nghĩ quá muốn lợi dụng của nàng nhân.
Tiếp điện thoại, Khương Quốc Lập liền mở miệng là một câu như vậy: Cô nhóc, con còn muốn đi bao lâu?
Bước đi, đột nhiên ngừng lại.
Khương Quốc Lập làm sao có thể biết cô đang đi trên đường?
Cô theo bản năng nhìn vài lần, tầm nhìn tại chỗ cô đang đứng không có bóng người Khương Quốc Lập bóng người. Mắt cô đảo mọt vòng, nhanh xoay người.
Cách chỗ cô đang đứng khoảng 10 thước, Khương Quốc Lập đang dựa vào một sợi giây điện cái, ánh mắt nhàn nhạt nhìn cô, trong mắt là bình tĩnh mãi mãi không đổi.
Cô do dự, nhưng vẫn chủ động đi tới: Khương tiên sinh.
Không phải kêu cậu, mà là không quen xưng hô như vậy.
Khương Quốc Lập bất đắc dĩ lắc lắc đầu: Không gọi cậu rồi hả? Cô nhóc, đem ngươi thân phận tuôn ra đi người là Hàn Lục Hải, lợi dụng con là ông ấy, không phải tất cả người của Hàn gia. Chị của cậu gọi điện thoại cho cậu, ầm ĩ muốn ly hôn với Hàn Lục Hải, cậu cũng vì thế mới biết chuyện này.
An Sơ Hạ giật giật môi, không nói chuyện.
Rất tò mò vì sao cậu xuất hiện ở đây hả? Khương Quốc Lập cười cười: Sau khi cúp điện thoại của chị,cậu liền tiến đến đại học A, vừa lúc thấy con hừng hực lên taxi, vì thế cũng đi theo con đến chỗ sân bay.
Tận về sau, một đường đi theo cô tới bây giờ.
An Sơ Hạ trong lòng có chút rung động, nhưng là không có biện pháp tiêu tan chuyện Hàn Lục Hải phá đổ tập đoàn của cha ruột cô.
Thực xin lỗi, con nghĩ muốn một mình lẳng lặng. Ánh mắt cô ảm đạm, liên nói nhiều một lời khí lực đều không có.
Cậu biết, cho nên theo con đi tới nhiều như vậy con đường mới gọi điện thoại cho con. Khương Quốc Lập vẫn giữ nguyên bộ dáng bình tĩnh: Con không cần như vậy đâu cô nhóc, là đứa bé ngoan. Cậu tin tưởng con rất nhanh sẽ suy nghĩ cẩn thận. Hiện tại con đại khái cũng không nghĩ muốn trở lại đại học A, bên kia cậu sẽ giúp con xin phép nghỉ trước, con nếu nghĩ muốn lẳng lặng, không có nơi nào đáng đi.
Khương quốc lập nói không sai, cô thật sư không có nơi có thể đi rồi.
Đâu nào? Cô hỏi ra miệng.
Đi liền biết. Khương quốc lập cười thần bí, dẫn đầu đi ở trước mặt. Vừa rồi ông vẫn thong thả lái xe đi theo cô, xe liền đỗ chỉ ở phía sau cách đó không xa.
Này chiếc xe vẫn là kia chiếc quân dụng xa, hướng ven đường tùy tiện dừng lại có thể dẫn vô số người ghé mắt.
Điện thoại lần thứ hai rung lên, cô lấy điện thoại cầm tay ra vừa thấy, bây giờ quả thật là Hàn Thất lục gọi điện thoại tới.
Cô không do dự, cúp điện thoại. Một màn này bị khương quốc lập xem ở trong mắt, ông thuận miệng hỏi: Ngay cả Thất Lục cũng không muốn gặp sao?
Thật có lỗi, con bây giờ ai cũng không nghĩ muốn gặp... Cô rũ mí mắt buông, réo người thấy không rõ biểu cảm của cô. Cũng vâng khương quốc lập gật gật đầu: Con yên tâm, trừ phi con muốn gặp, chẳng thế thì cậu cũng sẽ không nói cho bất luận kẻ nào biết con ở nơi nào. Chỉ là có một chút con muốn rõ ràng, hận yêu và hận,nhất định phải tách ra!
Hận và hận,nhất định phải tách ra...
Xe cuối cùng tại cố cung một cái chích cho phép nhân viên công tác thông hành cửa hông tiền dừng lại.
Đây là... Cô sững sờ một chút nhưng ngay lập tức nhớra,đây là nơi công tác...
Khương quốc lập bấm một số điện thoại, nói vài câu rôi cúp điện thoại, quay đầu nói với cô: cậu nói rồi, kia một lần là ta sau cùng một lần thấy nàng(???), nơi này chính là một một chỗ yên tĩnh, con đi theo bên người cô ấy cậu cũng yên tâm. Cậu sẽ giúp con gạt ngươi ở nơi nào, nghĩ thông suốt liền nói cho cậu biết. Xuống xe đi, cô ấy sẽ đi ra tiếp con.
An sơ hạ chần chừ một lúc, gật đầu. Tiện đà đưa điện thoại di động chuyển tiến lên đi.
Trong di động hành trang có định vị hệ thống, giúp con xử lý một phen đi. Nói một câu như vậy, cô mở cửa xe, hướng ra chỗ khương quốc lập nói câu cám ơn.
Cô tạm thời phân không rõ yêu và hận rồi.
Chính đang là vì quá yêu, quá tín nhiệm, hôm nay cô mới có thể khó như vậy.
Cho nên, cô cần thời gian...
Sau khi Xuống xe, khương quốc lập liền lái xe đi rồi.
Trước mắt, là màu đỏ thắm cửa hông, cô thất thần trong khoảng khắc, nghe đến bên trong truyền đến thanh âm, Ngay sau đó cửa từ từ mở ra. Kim Khả mặc toàn thân màu xám, trên đầu cô vẫn còn một chiếc mũ tắm,như là vừa rồi vẫn còn đang làm việc.
Vào đi. Kim khả tựa hồ đã sớm biết chuyện của ông ấy, đi đến chỗ cô lưu luyến nhưng cả hai đều không nới gì.
Toàn bộ thế giới, như cô là sau cùng một người cái biết thân biết phận.
Ngồi đi. Kim có thể nói, chính mình tại tứ giác bên cạnh bàn ngồi xuống, một bên giúp cô rót nước, một bên ngữ khí bình hòa nói: Tôi cho rằng lần trước là sau cùng một lần gặp cô, cô nên ở trong này nghỉ ngơi một chút, uống miếng nước, chờ tôi xong việc công tác, tôi mang cô đi dạo chung quanh.
Đương thời đã đến 10 tháng nhiều, thời tiết dần dần chuyển lạnh, nước ấm theo bình trung đổ ra, phiêu tán ra lượn lờ nhiệt khí.
Cảm ơn chị,kim khả. Cô tiếp cái chén, đầu ngón tay thoáng cảm nhận được 1 điểm lo lắng.
Cô trước tùy tiện nhìn xem, phòng ngủ ở bên trong, nơi này tuy nhiên nhỏ, nhưng giường lớn, đầy đủ hai người ngủ, trong khoảng thời gian này coo có thể an tâm ở lại chỗ này của tôi. Kim về chuyện kia một chữ cũng không nói, chỉnh hạ y phục ra ngoài tiếp tục công tác.
Uống xong trà, cô đánh giá hạ nơi này, nơi này không hề có một phần của cố cung, chỉ là nhà người dân dựng giản dị thôi, này một khối nơi nơi là loại này nhà cửa, nghĩ đến nên là đều là nhân viên công tác trụ.
Cô không dám đi ra nơi này, cố cung lớn như vậy, cô chưa bao giờ tới trước đây, lo lắng đi lạc. Cho nên liền ở trong phòng đi tới đi lui, nơi này tuy nhiên địa phương nhỏ, nhưng là đông tây đều đã cực kỳ đều đủ, phòng bếp cũng là có, chỉ là so với khá đơn giản mà thôi.
Trong phòng tối đa gì đó là tư liệu, các loại tân cũ không đồng nhất bộ sách phóng nơi nơi đều là. Cô tùy tiện lật chuyển một bản, là một bản tên là 《 cố cung tàng mỹ 》 thư, trong sách có rất nhiều đẹp tranh minh hoạ, cô thuận tiện tìm ghế ngồi xuống xem.
Cũng không biết trải qua bao lâu, cửa phòng được mở ra, kim khả phong trần mệt mỏi địa đi tới.
Nhìn cái gì thư a? cô hỏi xong, đi đến tấm tứ giác bên cạnh bàn, cầm trong tay một túi đông tây phóng ở trên bàn.
Đang nhìn 《 cố cung tàng mỹ 》. An Sơ hạ trả lời, xây dựng thư, đi lên phía trước tới.
Tôi không có thời gian nấu cơm, nên liền mua một ít thức ăn bên ngoài trở về. Kim khả đem trong gói to cơm hộp lấy ra, bỗng nhiên cực phức tạp nhìn cô một cái, thấp giọng nói: Thất Lục gọi điện thoại cho tôi rồi.
An sơ hạ chuẩn bị chiếc đũa thủ ngừng một trận, sắc mặt trắng.
Cậu ta thực vội, tìm khắp nơi rồi. Kim khả ngừng lại một cái, ngẩng đầu nhìn cô: Bất quá tôi không nói cho cậu ấy biết cô
tại nơi này của tôi. Nhưng là, cô thật sự nhẫn tâm nhìn cậu ta sốt ruột sao?
, không tự chủ được túm nhanh căng y phục.
Lý trí nói cho cô biết, chuyện này không hề quan tới chuyện tình với Hàn Thất lục. Ví như thật muốn quái, vẫn là muốn quái Hàn Lục hải.
Khả rõ ràng trước mặt cô cũng nói, liền tính Hàn lục hải tại lợi dụng cô, cô cũng cam tâm tình nguyện, dù sao Hàn gia đối với cô tốt như vậy. Cũng thật xuất chuyện như vậy, cô v cảm thấy được trong lòng cùng đao cắt một dạng thống khổ.
Người, đại khái đều đã là như vậy xoắn xuýt thể.
Làm như thấy được vẻ mặt cô xoắn xuýt thống khổ, kim khả cúi đầu thở dài một hơi: Ngồi đi, ăn cơm trước.
Vẻ mặt Kim khả nhạt nhẽo cuối cùng cũng trở nên có chút yêu thương.
Hàn lục hải trong lòng khổ trung, cô có thể minh bạch, nhưng an sơ hạ, dù sao cũng là vô tội. Cô không phải là buôn bán trên lợi ích vật hi sinh... Kim khả vi nhấp môi dưới, ngồi xuống thân bắt đầu ăn cơm.
Ăn cơm, kim khả mang cô đi dạo 1 vòng quanh cố cung. Tử Cấm thành bàng bạc khí thế để cho cô rung động, để cho cô chân chính địa cảm giác được làm một người nhỏ bé.
Tọa này Tử Cấm thành đã ở trong mưa gió tồn tại mấy trăm năm, về sau cũng sẽ lâu dài địa tồn tại tiếp xuống. Mà cô, vài thập niên sau sẽ gặp biến thành một bồi thổ. Có phải hay không... Dựa theo nội tâm sống, mới xem như không làm... chính mình thất vọng? Không làm... thất vọng này tồn tại trong thời gian ngắn ngủn vài thập niên?
Cô không biết, cũng không ai có thể nói cho cô đáp án.
Cô chỉ là quá mệt mỏi, cần an tĩnh an tĩnh. Mà kim khả, vừa lúc là có thể để cho lòng của cô yên tĩnh lại.
Ba ngày qua đi, cố cung nội trước sau như một bình tĩnh, nhưng thế giới bên ngoài cũng đã lật trời.