Xoay người, cô nhìn thẳng Hàn Thất Lục, hỏi: Sao tự nhiên anh ở dưới tầng phòng em làm gì? Còn gọi tên của tôi nữa. Có việc gì anh nhắn tin cho em là được rồi.
Ai bảo em không chịu đi ăn tối cùng anh. Hàn Thất Lục nói, hành động còn nhanh hơn, đem cánh tay của mình khoát lên vai cô, bá đạo nói: Đi, ăn tối đi!
Ra ngoài thì cũng đã ra rồi, cô cũng không có cách nào khác, đành phải để Hàn Thất Lục tùy ý khoát tay lên vai cô ra ngoài cổng trường.
Con đường ngoài cổng trường có rất nhiều cửa hàng bán đồ ăn ngon, Hàn Thất Lục dẫn cô đến một tiệm Fastfood thông thường, sau khi gọi các món ăn, anh ngồi xuống đối diện, nhìn thẳng cô, nói từng câu từng chữ: Hiện tại chúng ta đã xác định mối quan hệ, không có cái gì là bất tiện, cho nên, sau này đều phải cùng anh đi ăn cơm, cùng đi thư viện.
Vì sao lại? Đột nhiên... Vừa nãy gửi tin nhắn không phải vẫn còn rất tốt ư? An Sơ Hạ nghi hoặc hỏi.
Công khai mối quan hệ giữa cô và Hàn Thất Lục cũng không có gì, chỉ là không hiểu tại sao Hàn Thất Lục lại đột nhiên muốn làm như vậy với cô.
Không có vì sao cả, ăn đi. Hàn Thất Lục rầu rĩ nói, rồi chuyển một lon coca qua.
Gửi tin nhắn cho An Sơ Hạ xong, trước mắt cứ hiện lên rõ ràng một màn kia.
Lúc ấy anh đang nằm trên lan can của hành lang gửi tin nhắn cho An Sơ Hạ, hỏi cô muốn cùng đi ăn tối không. Đúng lúc có vài người đi ngang qua.
Lúc huấn luyện quân sự có gặp cô em xinh đẹp kia các cậu còn nhớ chứ?
Nhớ rõ, đương nhiên nhớ rõ! Sau đó tớ cũng không gặp lại cô ta nữa, đúng là chết tiệt!
Tớ thì ngược lại đã gặp qua rất nhiều lần rồi, mà tớ còn hỏi được tên cô ta! Tên là An Sơ Hạ!
Đang chờ An Sơ Hạ trả lời tin nhắn đầu đột nhiên căng thẳng, ánh mắt hướng về mấy học sinh nam đó. Đôi mắt anh nheo lại, trong ánh mắt nhanh chóng bùng lên sự nguy hiểm. Trước kia anh không thấy được nguy cơ, nhưng hiện tại...
Anh không chút do dự liền chạy xuống lầu.
Ăn được một nửa, chuông điện thoại bỗng dưng vang lên, màn hình điện thoại di động hiển thị: Hà Nhất Phàm.
Từ trung học đến giờ Hà Nhất Phàm muốn tra tin tức gì, anh liền dò hỏi, không có tin tức gì thì sẽ không liên lạc. Nhưng hiện tại, làm sao Hà Nhất Phàm lại gọi điện thoại qua. (Ri: cho những ai không nhớ Hà Nhất Phàm là ai thì hắn là tên phóng viên uy hiếp Thất Thất nhà ta ở những chương đầu quyển này đó *cười*)
Tôi đi nhận điện thoại. Hàn Thất Lục lấy điện thoại đi ra ngoài, An Sơ Hạ cũng không để ý, tiếp tục cúi đầu ăn đồ của mình.
Đi ra ngoài tiệm Fastfood, bên ngoài đường phố nhộn nhịp, nên không cần phải lo lắng sẽ có người chú ý đến anh.
Có tin tức rồi sao? Tiếp điện thoại, anh liền mở miệng hỏi.
Đầu điện thoại bên kia lại không có người đáp.
Hàn Thất Lục nhíu nhíu mày, trong lòng bỗng nảy sinh dự cảm không tốt.
Hà Nhất Phàm? Anh hô tên đối phương một tiếng.
Đầu bên kia vang lên tiếng động sột soạt, sau đó một giọng nói đạm mạc quen thuộc vang lên: Hắn quả nhiên là người của con.
Thân thể Hàn Thất Lục đột nhiên ngẩn ra, giọng nói này... Giọng nói này là...
Hàn Lục Hải!
Anh ta bị ba bắt được sao? Hàn Thất Lục nhíu chặt lông mày, sắc mặt âm trầm có chút đáng sợ.
Cuộc sống của Hà Nhất Phàm, có thể nói là do anh cứu lại. Nếu không phải anh, thì hành động làm tổn thương An Sơ Hạ ấy của Hà Nhất Phàm đã sớm bị tống vào ngục rồi. Ra ngục rất khó để kiếm được công việc tốt, cho nên Hà Nhất Phàm tuyệt đối sẽ không phản bội anh.
Cho nên khả năng duy nhất là Hà Nhất Phàm bị Hàn Lục Hải bắt được rồi.
Con không đoán ra hắn là kẻ phản bội sao? Giọng nói của Hàn Lục Hải xuyên qua điện thoại từ từ truyền đến, vẫn là ngữ điệu không nhanh không chậm như cũ.
Phản bội? Là Hà Nhất Phàm? Cái kia trước khi chết kêu mình nữ mình nữ nhân tên thương cảm nam nhân?
Trầm mặc một chút, Hàn Thất Lục thản nhiên nói: Con tin tưởng anh ta.
Thất Lục, con tình nguyện tin tưởng một người ngoài, cũng không muốn tin tưởng người cha như ta ư? Ngữ điệu của Hàn Lục Hải trở nên lạnh lẽo, nghe ra được giờ phút này cảm xúc của ông cực kì không tốt.
Không. Mặc dù biết Hàn Lục Hải không thấy được, nhưng anh vẫn lắc đầu, sắc mặt phức tạp nói: Con không phải không tin ba, mà là quá tin tưởng ba rồi. Con tin ba vì ích lợi, sẽ không từ thủ đoạn. Sơ Hạ là người yêu con, con hi vọng, bất kể ba làm gì nhưng cũng không được làm tổn thương đến cô ấy!
Con yên tâm, kế hoạch của ta không hề đụng tới con bé. Chỉ cần trong khoảng thời gian này con để cho con bé học tập tốt, không đọc tới tin tức. Hàn Lục Hải nói xong, dứt khoát cắt đứt cuộc điện thoại.
Cuộc trò chuyện kết thúc, Hàn Thất Lục nói còn chưa nói xong, vội vàng gọi lại. Điện thoại nhắc nhở bên kia đã tắt máy.
Chết tiệt!
Anh cuộn chặt nắm đấm, sắc mặt âm trầm có chút đáng sợ.
Đương nhiên, Hàn Lục Hải đưa An Sơ Hạ tới Hàn gia, tất nhiên là có kế hoạch! Nghĩ lại khi đó, anh còn tưởng rằng An Sơ Hạ muốn chiếm đoạt tài sản, luôn nhằm vào cô, hiện tại nghĩ lại, thực cảm thấy mẹ nó chính mình không phải người mà!
Bây giờ, chỉ hy vọng Hàn Lục Hải sẽ giữ lời nói vừa rồi, sẽ không đụng tới An Sơ Hạ. Nếu không, anh nhất định đoạn tuyệt quan hệ cha con!
Thành phố A.
Chủ tịch, người này nên xử lý như thế nào ạ? Vệ sĩ diện một thân tây trang màu đen, chỉ vào Hà Nhất Phàm còn đang bị trói, hỏi.
Hàn Lục Hải thở dài một hơi, khoát tay nói: Thả đi, là người của con ta, ta có thể làm gì được nữa?
Vệ sĩ sững sờ một chút, rồi đi lên phía trước, ngồi xổm người xuống bỏ mảnh vải trong miệng Hà Nhất Phàm, sau đó giúp hắn cởi dây thừng: Anh có thể đi ngay bây giờ. Hà Nhất Phàm có chút không dám tin liền đứng dậy, nhưng người kia đưa lưng về phía hắn, không hề có động tĩnh.
Cư nhiên thật là...
Đa tạ! Hắn ngập ngừng, khom người chào Hàn Lục Hải, liền nhanh chóng xoay người chạy ra cửa phòng.
Nhìn cảnh sắc yên tĩnh ngoài cửa sổ, Hàn Lục Hải thở dài, mang theo nỗi chua xót cùng khổ sở. Trong lòng ông đau khổ, ông chua xót lại không thể không làm như vậy, nhưng ai có thể hiểu được đây?
...
Hàn Thất Lục, anh có ăn cơm hay không đây? Bên trong truyền đến giọng nói có chút khó chịu của An Sơ Hạ.
Anh hạ mi mắt xuống, khi mở mắt ra lần nữa, sắc mặt cũng bình thường không có gì khác biệt.
Hàn Thất Lục trở lại vị trí đối diện, An Sơ Hạ đã ăn xong rồi, một bên nhấm nháp cốc trà hỏi: Ai gọi điện thoại cho anh đó? Mà còn nói chuyện lâu như vậy?
Mà còn, vẫn lại là phòng tránh cô!
Với ba anh. Anh nhặt nói: Hãy để anh chăm sóc tốt cho em.
A? Kia... Mẹ không nói gì thêm sao? Cô vội vàng hỏi, đã một tháng không gặp, cô cũng thấy hơi nhớ Khương Viên Viên rồi.
Không chỉ có Khương Viên Viên coi cô như con gái, cô cũng coi Khương Viên Viên như chính mẹ mình.
Không, bà ấy không ở bên cạnh. Em đi lấy cho anh một chai trà xanh đi. Hàn Thất Lục sắc mặt không đổi nói.
An Sơ Hạ đồng ý, liền đứng lên đi tới quầy mua trà xanh.
An Sơ Hạ vừa đi, ánh mắt anh lập tức trở nên thâm trầm. Đôi mắt tràn đầy tình ý lẳng lặng mà nhìn chằm chằm bóng lưng của An Sơ Hạ.
Từ khi quen biết tới nay, anh đã đem tới cho cô quá nhiều uất ức, rơi quá nhiều nước mắt, chịu quá nhiều thương tổn rồi. Thế giới rộng lớn, nếu mất đi cô, anh thật không biết phải làm sao bây giờ nữa. Cho nên, anh vẫn sẽ bảo vệ cô, không cho cô chịu bất kì thương tổn nào nữa!
--------------------------------
Phía dưới hiện lên tin tức mới nhất, ông trùm bất động sản An Dịch Sơn bị phát hiện đã từng từ bỏ người vợ nghèo khổ của mình, mà hiện tại kết hôn với một người vợ giàu có. Theo điều tra, người vợ trước của An Dịch Sơn đã qua đời, nhưng có để lại một đứa con gái, theo kết quả giám định DNA.
Màn ảnh mở gần hơn, kết quả giám định DNA rõ ràng xuất hiện trên màn hình.
Một doanh nghiệp đối với khách hàng mà nói điều quan trọng nhất chính là sự trung thực, nếu tổng giám đốc An là người như vậy thì An thị có đáng để cho chúng ta tin tưởng không? Người dẫn chương trình tài chính và kinh tế tiếp tục lời thoại theo bản thảo.
Di động trên tay Hàn Thất Lục bịch một tiếng rơi xuống đất.
Làm sao vậy? Bạn cùng phòng thân thiết đi tới liếc mắt nhìn laptop của anh một cái, nói: Xem tin tức thôi mà cậu có nhiều phản ứng vậy sao?
Bạn cùng phòng cũng không để ý, thuận miệng hỏi một câu rồi giúp anh nhặt điện thoại lên sau đó liền vào phòng vệ sinh tắm rửa.
Hàn Thất Lục chậm rãi đứng lên, sắc mặt trắng xanh giống như trát quá nhiều phấn giống hệt bức tường được sơn vậy.
An Dịch Sơn, An Sơ Hạ...
Trên cánh tay anh nổi lên gân xanh, bàn tay gắt gao cuộn chặt nắm đấm.
Hai người đều đã họ An, chuyện này từ khi mới bắt đầu đã không phải trùng hợp, mà là Hàn Lục Hải đã lên kế hoạch từ trước! Lần trước An thị xuất hiện nguy cơ, có đến Hàn thị mượn mấy nhân viên kỹ thuật qua, mà nguy cơ hiện tại, ông ta rõ ràng là có tâm địa thâm sâu, chắc chắn là từ mấy nhân viên kỹ thuật kia mà ra! Mấy người kia, đương nhiên không phải tất cả đều là nhân viên kỹ thuật, có mấy người Hàn Lục Hải phái qua là gián điệp thương mại.
Mà An Sơ Hạ là con gái của An Dịch Sơn, điều này nhất định là tin giật gân, sẽ tạo cho An thị cuộc khủng hoảng nghiêm trọng!
Trung thực, người buôn bán quan trọng nhất là thứ ấy, nếu mất đi những khách hàng trung thành, sẽ mang đến hậu quả khôn lường không cần nói cũng biết!
Anh có thể đoán được trước ngày mai cổ phiếu An thị sẽ có biến động lớn, tiếp đó mất đi lượng lớn khách hàng. An thị bây giờ, sợ là không có cách nào cứu vãn được nữa...
Nguyên nhân Hàn Lục Hải muốn lợi dụng An Sơ Hạ chỉ do cô là con gái ruột của An Dịch Sơn. Điều này đối với An Sơ Hạ mà nói sẽ không có bất kì tổn thương nào, nhưng cái tay kia tương đối mà nói.
Nếu An Sơ Hạ biết rõ Hàn Lục Hải chẳng qua đem cô làm quân cờ làm trật chân cho An thị té, thì trong lòng cô sẽ có bao nhiêu khó chịu?
Huống hồ, An Dịch Sơn là cha ruột của cô, mặc dù là giống như trong tin tức nói, hai mẹ con cô bị An Dịch Sơn. Nhưng quan hệ máu mủ ruột thịt là không thể thay đổi. Nếu An Sơ Hạ biết rõ sự thật, sẽ hận cha anh sao?
Sẽ hận... anh sao?
Sẽ hận tất cả Hàn gia sao?
Muốn làm thế nào? Anh nên làm gì bây giờ?! Là giống như cha anh nói, gạt An Sơ Hạ, hay là đem toàn bộ sự thật nói hết cho cô?
Tạch. Cửa toilet bị mở ra, bạn cùng phòng đã tắm rửa xong xuôi.
Tớ tắm xong rồi, cậu đi tắm đi.
Hàn Thất Lục đặt chân xuống, cũng không phải đi vào phòng tắm, mà nhanh chóng chạy ra ngoài phòng ngủ.
Ôi trời ơi! Cậu muốn đi đâu thế?! Không nhanh sẽ đến thời gian đóng cổng đó! Phía sau truyền đến tiếng người bạn cùng phòng kêu lên.
Thời gian về phòng ngủ là mười một giờ đêm, quá thời gian ấy thì không vào được phòng ngủ, ngày hôm sau còn phải chịu phê bình. Nhưng anh không nghĩ nhiều được như vậy nữa!
Một mạch chạy ra ngoài phòng ngủ, anh cầm ra điện thoại gọi cho An Sơ Hạ.
Năm phút sau...
Nhìn Hàn Thất Lục trong gió đêm, trong lòng cô tràn đầy nghi hoặc, đi vài bước rồi chạy lên, bối rối hỏi: Xảy ra chuyện gì sao? Sao lại tới tìm em? Một lát nữa thôi là đóng cổng rồi.