Hoá ra là như vậy. An Sơ Hạ bừng tỉnh, khi đó lại ngửa đầu nhìn về phía pháo hoa và Khương Quốc Lập, trong mắt có một chút kính nể.
Thình thịch! Bốp! Phía chân trời nơi ánh sang vùn vụt phóng lên bầu trời, tại đó phát ra ra vô số loại màu sắc lấp lánh.
Dần dần, pháo hoa càng ngày càng nhiều, trên bầu trời xuất hiện đủ các loại pháo hoa hình thù khác nhau, thật đẹp mắt.
Cô ngửa đầu nhìn pháo hoa, gương mặt lộ vẻ khát khao, nhưng tay cô bỗng cảm thấy căng thẳng, cô cúi đầu xuống vừa lúc nhìn thấy Hàn Thất Lục bất ngờ nắm tay cô.
Năm! Bốn! Ba! Hai! Một! Lúc này tất cả loa phát thanh ở trung tâm thành phố đều đếm ngược.
Năm mới vui vẻ. Hàn Thất Lục nhìn về phía cô, đáy mắt chiếu ra một mảnh pháo hoa rực sáng.
Cô sửng sốt, lập tức nở nụ cười: Anh cũng vậy, năm mới vui vẻ.
Còn nữa. Hàn Thất lục ngừng lại một chút, vừa hít sâu một hơi, vừa nói nói: Khi ở trên xe em hỏi anh câu hỏi kia. Câu trả lời của anh là, được!
Câu hỏi của cô là - anh sẽ luôn ở bên cạnh cô sao?
...
Sáng sớm hôm sau, An Sơ Hạ bị một trận mùi hôi làm cho bừng tỉnh.
Thật hôi thối? Tại sao có thể có mùi hôi thối này? Là ảo giác sao?
Cô trở người lại, tối hôm qua rạng sáng mới được ngủ, cô chuẩn bị ngủ tiếp.
Thế nhưng mùi thối kia biến mất trong chốc lát, một lần nữa lại quay trở lại, dường như so với lần trước càng thêm nồng hơn, nồng đến mức dễ dàng khiến người khác cảm thấy buồn nôn. Không thể ngủ thêm một phút giây nào nữa, cô liền mở bừng mắt, đã thấy đôi tất đang treo lơ lửng trước mũi của cô.
Cô theo bản năng mà giơ tay bịt mũi lại, giương mắt liền thấy người cầm tất thối chính là Hàn Thất Lục!
Hàn Thất Lục! Anh làm gì thế! An Sơ Hạ nhanh chóng ngồi dậy, cầm lấy gối ném đến người Hàn Thất Lục.
Hàn Thất Lục nhất thời né tránh không kịp, bị gối đập vào đầu.
Anh cũng không giận, nhặt gối lên rồi ném lên lên giường, khóe miệng hơi hơi gợi lên, vẻ mặt sâu xa.
Em có bị bệnh không? Lại không cảm nhận được mùi thối! Khuôn mặt An Sơ Hạ tràn đầy tức giận, cắn chặt hàm răng, hận không thể xông lên cắn chết anh!
Anh tiến lên một bước, ghét bỏ mà ném đôi tất thối trên tay, vỗ vỗ tay rồi mới lên tiếng: Ai bảo em ngủ như heo? Nhanh xuống lầu làm bữa sáng cho anh, bản thiếu gia sắp chết đói rồi!
Làm bữa sáng?
Bữa sáng từ trước đến giờ không phải có đầu bếp chuẩn bị à? Bình thường cô muốn vào giúp đỡ thì đều sẽ bị đẩy ra, tại sao hôm nay lại gọi cô xuống tầng làm bữa sáng? Thật sự là hôm qua Hàn Thất Lục đúng xem xong chương trình cuối năm liền bị ngu ra?
Nhìn thấy nét mặt nghi ngờ của cô, Hàn Thất Lục thẳng lưng, lãnh đạm mà khinh khỉnh nói: Tất cả mọi người trong nhà đều về quê thăm người thân hoặc là nghỉ phép, cho nên bữa sáng sẽ do em làm.
An Sơ Hạ hung hăng trợn trừng mắt, hỏi: Xin hỏi, vì sao bữa sáng không phải do anh làm?
Bởi vì anh là thiếu gia, còn em là thiếu phu nhân của anh. Nấu cơm không phải là việc của con gái làm sao? Hàn Thất Lục cười nửa miệng nói, tỏ vẻ là chuyện đương nhiên.
Cô đang muốn mắng cho Hàn Thất Lục một trận, bỗng nhiên biểu tình trên mặt cứng đờ, ngay sau đó liền kinh ngạc hỏi: Anh nói tất cả mọi người đều không ở nhà?
Đúng là phản ứng chậm.
Hàn Thất Lục bĩu môi nói: Được rồi, hiện tại tất cả nhà họ Hàn trên dưới chỉ còn có hai người chúng ta.
Nhưng còn... cậu Quốc Lập ạ? An Sơ Hạ chần chừ hỏi.
Hàn quản gia và thím Trương bọn họ, tuy trong nhà đã sớm không còn người thân thích. Thế nhưng Hàn quản gia muốn về quê mẹ của Lưu Đông Vũ, thím Trương cũng vẫn còn quê cũ, muốn về thăm cũng là chuyện cực kỳ bình thường. Nhưng Khương Quốc Lập đã đi đâu? Thím Trương nói, Khương Quốc Lập nghỉ phép sẽ nán lại thành phố A một thời gian sau đó trở về quân đội.
Nghe được nghi vấn của cô, Hàn Thất Lục vỗ đầu một cái, ảo não nói: Thiếu chút nữa anh đã quên béng mất! Cậu ấy còn chưa rời giường, ngủ ở phòng khách, em nhanh đi làm bữa sáng đi, thuận tay làm canh giải rượu. Cậu thức dậy một lúc là có thể uống.
Hàn Thất Lục làm điệu bộ đại thiếu gia giao phó cái này, căn dặn cái kia, An Sơ Hạ trong lòng cảm thấy cực kỳ khó chịu. Nhưng chú là trưởng bối, ngày hôm qua uống rượu nhiều như vậy, đích thật cô cũng nên đi làm bát canh giải rượu.
Cô nhíu mày trợn mắt nhìn anh, trầm giọng nói: Anh mau ra ngoài.
Hàn Thất Lục sắc mặt tối sầm, nhìn chằm chằm cô nói: An Sơ Hạ, anh dùng tất thối đối với em là không đúng, nhưng tính tình Khương Quốc Lập kia em cũng biết, nếu cậu ấy tỉnh lại cảm thấy không thoải mái, thì...
Em có nói không làm sao? An Sơ Hạ nhìn Hàn Thất Lục nói: Em tốt xấu gì cũng nên thay quần áo ngủ chứ, anh à?
Hàn Thất Lục ngạc nhiên, tiện đà sắc mặt trở nên dịu đi.
Vậy được rồi, vậy em nhanh lên. Hàn Thất Lục nói xong, chân mới bước đi được nửa bước, bỗng nhiên lui lại, nhanh chóng chạy đến bên cạnh cô, cười tà mị nói: Em thay quần áo, anh cần gì phải đi ra ngoài?
An Sơ Hạ nặng nề nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, dồn khí xuống cổ họng rồi phun ra một chữ: Cút!
Quả thực không biết xấu hổ!
Hàn Thất Lục lập tức xám xịt rồi chạy ra ngoài, đóng cửa lại.
Cửa vừa đóng lại, An Sơ Hạ lập tức giơ mu bàn tay áp lên hai má, hạ nhiệt độ cho khuôn mặt đang nóng bừng. Cái tên khốn kia lại bắt đầu giở trò xấu xa, khiến cho trái tim cô đập rộn lên, điểm này nhất định là cô không bình thường rồi! Không sai, nhất định là như vậy!Thay quần áo xong, rửa mặt chải đầu cũng hoàn tất, cô mau chóng chạy xuống lầu, Hàn Thất Lục đang ngồi bắt chéo hai chân trên ghế sô pha trong phòng khách xem tin tức thể thao, trên tay còn cầm một quả táo gặm vài miếng.
An Sơ Hạ bước qua, liền lấy quả táo trong tay anh bỏ lên bàn thủy tinh, tức giận nói: Bụng rỗng không được ăn táo, việc này anh không biết sao?
Đói bụng. Hàn Thất Lục ngắn gọn mà trả lời một câu, gương mặt anh lúc này có dùng điềm đạm đáng yêu để hình dung cũng không đủ.
Ôi... An Sơ Hạ thở dài một hơi, không thể nề hà nói: Anh chờ một chút, em sẽ đi làm bữa sáng ngay bây giờ.
Cô nói xong, nhanh chóng đi ra phía ngoài đại sảnh, bữa sáng cô tính nấu chút cháo thịt, đơn giản lại tốt cho sức khỏe.
Trên đường đi đến kho lạnh, cô phát hiện ngay cả những cảnh vệ của Khương Quốc Lập cũng không thấy đâu. Những người đó bộ dạng đều giống như tượng điêu khắc, hôm nay là mùng một lại không thấy một bóng người. Cầm nguyên liệu nấu ăn quay lại đại sảnh hỏi, thì mới biết được đây là Khương Quốc Lập đặc biệt cho họ nghỉ phép về nhà ăn Tết.
Chuẩn bị xong bữa sáng tươm tất, cháo thịt thêm một ly sữa nóng đã sẵn sàng.
An Sơ Hạ vặn lửa nhỏ nồi canh giải rượu rồi bưng hai chén cháo thịt đi ra ngoài.
Bữa sáng đã... Cô nói một nửa thì nhìn thấy Hàn Thất Lục đang nghe điện thoại.
Là sao? Hàn Thất Lục nhíu mày, liếc cô một cái rồi giơ ngón tay lên ý bảo cô giữ im lặng, hình như có chút khó xử nói: Vậy được rồi, tôi liền qua ngay. Cô ấy sao? Được rồi.
Cúp điện thoại, An Sơ Hạ vừa lúc đem hai chén cháo thịt đặt trên bàn ăn.
Ai gọi cho anh vậy? Cô không nhịn được hỏi.
Xem Hàn Thất Lục vừa rồi gọi điện thoại có vẻ có chút khó xử, trong lòng cô nhất thời càng thêm nghi ngờ, chẳng lẽ là xảy ra chuyện gì sao?
Cũng không có gì, là Lăng lão thái gia gọi anh đến Lăng gia ăn cơm trưa. Hàn Thất Lục đứng lên, nhìn đồng hồ trên màn hình điện thoại, đã gần mười giờ rồi, thay quần áo, mang thêm chút quà rồi đến Lăng gia chắc cũng mất thêm một tiếng nữa.
Anh ăn bữa sáng trước. An Sơ Hạ chỉ chỉ cháo thịt, nói: Em nấu đến ba phần.
Không cần. Hàn Thất Lục khoát tay: Vừa lúc cậu muốn ăn hai phần, em ở nhà chăm sóc cậu một chút vậy. Hàn Vũ nói, em tốt nhất đứng đến.
Cô tốt nhất đừng đến?
Đây là vì cái gì?
An Sơ Hạ theo bản năng mà nhíu mày, nói: Em chưa nói là em muốn đến đó. Nhưng, vì sao lại bảo em không nên đến?
Lời này nghe qua đúng là đả thương người khác.
Là như thế này. Hàn Thất Lục kiên nhẫn giải thích: Em nên biết Lăng Hàn Vũ hiện tại có bạn gái, bọn họ biết nhau khi Hàn Vũ bị thương nằm viện, cô gái kia lúc ấy cũng ở bệnh viện thực tập, vừa vặn phụ trách chăm sóc Lăng Hàn Vũ.
Chuyện này em nghe nói rồi. An Sơ Hạ gật gật đầu nói, trong lòng cô vì Hàn Vũ gặp được người thương nên cảm thấy vui vẻ.
Cô gái kia... Hàn Thất Lục ngừng lại một chút, do dự mà nói: Tính cách có điểm giống với Giang Nam, nếu em đi Lăng gia, Lăng Hàn Vũ sợ sẽ xảy ra chuyện, mặc dù đây cũng chỉ là suy đoán, nhưng một mình anh đi vẫn hơn.
Thì ra như vậy. An Sơ Hạ bừng tỉnh đại ngộ, ở trước mặt tình yêu, mỗi người đều là keo kiệt.
Lăng Hàn Vũ đã từng có tình cảm với cô, chắc chắn Giang Tiểu Tháp cũng biết rồi. Cũng khó trách ngày nghỉ đó, Giang Tiểu Tháp nói chuyện ngữ khí không được tốt lắm, chỉ làm người khác cảm thấy là lạ.
Chuyện này hoàn toàn có thể lý giải.
Nghĩ như vậy, trong lòng cô nhất thời đã không còn cảm giác hờn giận, ngồi xuống bàn ăn.
Hàn Thất Lục lên lầu thay đổi bộ quần áo lịch sự, đến kho hàng lấy chút quà Tết gì đó. Nhất thời, anh không biết mang gì liền xách đủ thứ, rồi lấy chìa khóa xe đi ra ngoài.
Tuy Hàn Thất Lục có vẻ đáng ghét, tính cách lại vẫn luôn cực kỳ ác nghiệt, nhưng khi anh đi rồi, trong lòng cô bỗng cảm thấy trống vắng.
Cho nên nói ra, sẽ bị mọi người coi thường mất!
An Sơ Hạ thở dài, dọn dẹp bát đũa, nhìn lướt qua phía trên lầu, đi đến phòng bếp, múc thêm một chén canh giải rượu rồi đi lên đó.
Hiện tại đã là hơn mười giờ, nếu tiếp tục ngủ thêm, sợ là lúc tỉnh lại sẽ càng đau đầu hơn. Cho nên hiện tại muốn muốn đi gọi Khương Quốc Lập rời giường, không đợi lúc chính ông tự động thức dậy sẽ càng cảm thấy khó chịu.
Chỉ là không biết Khương Quốc Lập có thể rời giường hay không.
Người mà Hàn Thất Lục không đánh lại được, cô trái lại thực sự có chút lo sợ, Khương Quốc Lập rời giường sẽ tức giận rất lớn.
Cô cũng biết Taekwondo, nhưng thi triển công phu nhỏ bé này trước mặt Khương Quốc Lập, chỉ là múa rìu qua mắt thợ, không biết lượng sức rồi.
Thế nhưng tất nhiên vẫn phải gọi cậu ấy dậy.
Cô không do dự thêm, đi tới phòng Khương Quốc Lập đang ngủ, giơ tay gõ cửa: Cậu? Cậu thức dậy chưa?
Trong phòng rất lâu cũng không có động tĩnh, An Sơ Hạ thoáng chần chừ một chút, trực tiếp mở cửa.
Cậu? Đẩy cửa ra, cô lại là gọi một tiếng nhưng vẫn không có người trả lời, rèm cửa kéo kín mít, đèn cũng không mở, trước mắt là một mảnh tối đen.
Cô lần mò công tắc mở đèn trong phòng, quay người lại, phút chốc thấy một bóng người ở trên giường, mà bóng người kia...
Vậy mà không có đầu!
Cô cảm thấy toàn thân run lên cầm cập, vừa muốn thét lên, bỗng nhiên nghe thấy giọng nói của Khương Quốc Lập: Chào buổi sáng.