Em là heo sao An Sơ Hạ? Hàn Thất Lục ngừng xe xong mới quay đầu nhìn cô, nói: Đó là cậu của anh, em không nhớ sao? Hàng năm cậu thường đến đây ở mấy ngày, tuy nhiên năm nay đến hơi chậm một chút.
An Sơ Hạ thần kinh căng thẳng, đôi mắt trợn to: Khó trách mẹ nói nhà có khách! Em còn đang suy nghĩ có người khách mời nào làm cho mẹ gấp gáp như vậy. Trời ạ... Thì ra cậu của anh. Cậu ấy có dữ không? Xem ra em không cần xuống xe rồi... Chờ cậu ấy tới, em sẽ...
Trong lòng cô không có khẩn trương, tay không tự chủ được mà nắm chặt dây an toàn.
Cậu ấy đầu năm sau mới tới, em sẽ ngồi ở chỗ này đến đầu năm sau à. Hàn Thất Lục nói xong một câu, cũng không thèm nhìn cô một cái liền trực tiếp xuống xe.
Này —— An Sơ Hạ hô to một tiếng, Hàn Thất Lục đã đem cái chìa khóa ném cho người giúp việc, tự mình nhấc chân đi tới!
Mệt, lúc cô còn đang ở nghĩa trang vẫn cảm thấy anh ôn nhu chăm sóc, thật sự mù quáng mới nghĩ ra bốn chữ Ôn nhu chăm sóc này rồi!
Ở trong xe trầm mặc thật lâu, cô rốt cục vẫn phải xuống xe.
Khốn nạn! Đợi em với, cậu anh là người cấp cao như vậy đến đây! Em chỉ là một tiểu nhân vật, nhìn thấy cậu ấy có thể không căng thẳng sao được?! Khốn nạn! Hàn Thất Lục là một cọc gỗ lớn! An Sơ Hạ một bên giẫm lên mặt đất vang lên tiếng lạch bạch, một bên căm giận nói.
Em nói anh khốn nạn còn chưa tính, anh như thế nào lại biến thành cọc gỗ lớn rồi hả? Thanh âm của Hàn Thất Lục đột nhiên vang lên.
Cô bị hoảng sợ, tim đập nhanh hơn, nghiêng đầu nhìn thấy Hàn Thất Lục đi ra từ phía sau một chiếc xe.
Không ngờ anh chàng này không đi, một mực chờ đợi cô!
Cọc gỗ là cọc gỗ! An Sơ Hạ trừng mắt nhìn anh, trái lại tự đi về phía trước.
Này!
Hàn Thất Lục hô một tiếng, cô cố ý không để ý đến ngược lại bước đi nhanh hơn.
Vài giây sau, Hàn Thất Lục đuổi theo, cau mày nói: Em không phải muốn anh chờ em sao? Vì sao anh chờ em, em lại vẫn còn tức giận?
Em không có tức giận! An Sơ Hạ lại trừng mắt nhìn qua một cái.
Hàn Thất Lục cảm thấy buồn cười: Thôi đi! Quai hàm em phồng đến như quả bóng hơi mà còn nói là không tức giận? Đi thôi! Đừng nóng giận, là lỗi của anh, anh ngay từ đầu không đợi em, anh nhận sai, được chưa?
Hừ! An Sơ Hạ theo chóp mũi hừ lạnh một tiếng, nhưng đã bước chậm lại.
Rất nhanh đến đại sảnh, cô rốt cục chịu không được nên kéo kéo tay áo Hàn Thất Lục, hỏi: Cậu ấy hung dữ không?
Hung dữ? Hàn Thất Lục sững sờ một chút nói: Đối với thuộc hạ thì cậu ấy cực kì hung bạo. Đối với em chắc chắn sẽ không, cậu ấy rất hiền hòa, em cứ yên tâm đi. Còn nữa, ở trước mặt cậu ấy không cần quá khách sáo, nếu khách sáo cậu ấy ngược lại sẽ không vui.
Nhưng mà... Nhưng mà lần đầu tiên gặp mặt sao có thể không khách sáo?
Cô nói còn chưa nói xong, Hàn quản gia đối diện từ trong đại sảnh đi ra, nhìn thấy trên mặt hai người sửng sốt, tiện đà mỉm cười mà đi tới, nói: Thiếu gia, thiếu phu nhân, cậu của hai người đã đến, ở trong đại sảnh chờ hai người đã lâu rồi.
An Sơ Hạ theo bản năng mà nắm chặt tay áo Hàn Thất Lục.
Tại sao cô lại có cảm giác căng thẳng lo lắng như con dâu sắp sửa gặp cha mẹ chồng chứ? Cậu ấy cũng không phải cha mẹ chồng...
Đừng căng thẳng, đi thôi. Hàn Thất Lục vỗ vỗ tay cô, lôi kéo cô đi vào hướng vào đại sảnh.
Ha ha ha... Một trận tiếng cười sang sảng truyền tới: Còn có chuyện này? Em thực không nghĩ tới tên tiểu tử này...
Đến đây! Khương Viên Viên ngắt lời cậu mà nói, từ trên ghế sô pha đứng lên, nhìn về phía cửa cười tít mắt nói: Tiểu Sơ Hạ, đã về rồi? Mau tới đây, em trai mẹ quay về, con mau tới đây chào cậu đi.
An Sơ Hạ ngẩn ngơ, ánh mắt nhìn Khương Viên Viên bên kia lại rơi vào trên người cậu. Ông mặc quân phục, làn da rất đen, người nhiều thịt nhưng cực kỳ vững chắc, đôi mày rậm hơi nhíu lại, sở hữu một đôi mắt to đang nhìn cô chằm chằm.
Đứng lại! âm thanh đanh thép vang lên, người nói là cậu - Khương Quốc Lập.
Gọi là cô đứng lại sao? Vì sao?
An Sơ Hạ mặt mày trắng bệch, cả người đứng ngây tại chỗ, ngay cả muốn đi vào đâu cũng không biết.
Nếu như nói Hàn Lục Hải là người khi tức giận sẽ làm cho người khác không dám lớn tiếng nói chuyện, người cậu này tức giận như thế, hoàn toàn làm cho người ta đến thở cũng không dám thở. Cô cho rằng, lúc cô ra mắt mọi người, Hàn Lục Hải cực kỳ tức giận, nhưng mà, hiện tại cô không nghĩ như vậy nữa.
Ông chỉ dễ dàng ngồi ở chỗ kia, một câu Đứng lại có thể làm cho người ta muốn cử động cũng không dám động.
Lá gan nhỏ của cô đã bị người cậu này hù doạ đến phát khóc.
Khương Viên Viên khó hiểu liếc mắt nhìn em mình một cái, Hàn Thất Lục sắc mặt đã đen lại, đi lên phía trước vài bước: Cậu, người...
Lại vẫn đi?! Cậu nói cháu đứng ở nơi đó. Khương Quốc Lập vẻ mặt nghiêm túc, mọi người lúc này mới chợt hiểu ra, đây không phải gọi An Sơ Hạ đứng lại, mà là gọi Hàn Thất Lục đứng lại!
Nhưng mà cô nhất thời cũng không dám cử động, cậu tức giận thật là không giống người thường!
Hàn Thất Lục đứng thẳng bất động ngay tại chỗ, sắc mặt có chút không tốt. Tiểu Sơ Hạ, lại đây! Khương Quốc Lập trên mặt lộ ra nụ cười thân thiện, ngữ khí cũng ôn nhu hơn: Đừng cứ ở đó, mau tới đây, cậu đã sớm biết cháu, đã sớm muốn quan sát cháu là người như thế nào.
Quan sát? Khương Viên Viên xoay lông mày: Em định quan sát tình hình quân địch?
Em không phải ở trong quân đội nhiều quá trở nên ngốc ngếch hơn chứ? Khương Quốc Lập bật cười hì hì cười hai tiếng, dơ tay vẫy vẫy cô: Đừng đứng đó, mau tới đây nhanh.
Sắc mặt cùng ngữ khí biến hóa quá nhanh đi?
An Sơ Hạ không dám nghĩ nhiều, vội vàng đi tới, dừng lại cách cậu ba bước.
Đứng lại! Vào lúc này, Khương Quốc Lập lại hô một tiếng, sau lưng An Sơ Hạ, Hàn Thất Lục đen mặt.
Cậu muốn chơi đùa cái gì đây? Hàn Thất Lục cau chặt mày, nếp gấp trên ấn đường cũng có thể ép chết một con ruồi rồi.
Cậu nào có chơi đùa đâu? Lưu sĩ quan phụ tá, bắt nó cho tôi, trói lại! Khương Quốc Lập chỉ vào Hàn quản gia, lại chỉ xuống Hàn Thất Lục nói.
Vô cùng đơn giản nói mấy câu, nhưng lại có không để cho người khác nghi ngờ tức giận.
Về sau An Sơ Hạ mới biết được Hàn quản gia trước kia cũng ở trong quân đội, là sĩ quan phụ tá của Khương Quốc lập, cho nên cậu mới có thể gọi Hàn quản gia là Lưu sĩ quan phụ tá.
Hàn quản gia vẻ mặt khó xử, lại là Hàn Thất Lục mở miệng giải vây: Được rồi được rồi, cũng đừng trói lại, cháu đứng bất động ở đây là được.
Hàn Thất Lục vẻ mặt vô tội và bất đắc dĩ. Thiệt thòi trước đây, anh lại nói với An Sơ Hạ là cậu đối với cấp dưới của mình rất hung bạo, lại không nghĩ tới lời này quả thực là nói chính bản thân anh! Ban nãy vừa vào cửa, một câu còn chưa nói xong đã bị bảo đứng lại.
Trêu ai chọc ai? Thật sự là!
An Sơ Hạ vẻ mặt xấu hổ, cô hoàn toàn không biết đây là tình huống gì, không phải nói đối với người thân không hung dữ à? Chuyện này còn gọi là không hung dữ sao?
Đến đây, tiểu Sơ Hạ. Người cậu giơ tay kéo cô qua, trực tiếp kéo cô ngồi xuống bên cạnh mình, nhìn kỹ thì nụ cười có vài phần tương tự Khương Viên Viên. Không hổ danh là chị em ruột, đều gọi cô là Tiểu Sơ Hạ .
Cảm ơn. Cô lễ phép mỉm cười, trong lòng bàn tay đã ra một tầng mồ hôi mỏng.
Người một nhà, cháu còn khách khí cái gì? Chị của ta nói, chị ấy yêu thương, xem cháu là con gái! Khương Quốc Lập vừa nói, vừa cười sang sảng.
Chỉ là...
Chị của ta thân là phụ nữ chính là phụ nữ. Lời này cô nghe làm sao lại cảm thấy có phần kỳ quái?
Khương Viên Viên cũng không quản Hàn Thất Lục, cười khanh khách mà nói với cô: Tiểu Sơ Hạ, không cần khách khí. Cậu, là em của mẹ, bên ngoài cực kỳ hiền hoà. Con nha, cứ gọi cậu là tốt rồi, về sau vào Đại học A, có chuyện gì thì cứ đi tìm cậu, cậu làm việc trong quân đội ở chỗ đó.
Nhưng Đại học A nằm ở Đế Đô, nhìn lại trên bả vai cậu là hai vạch một sao, đây chính là tượng trưng cho quyền lực chói lọi!
Hàn gia, quả nhiên không có trừ một ai, không có một kẻ nào dám bắt nạt!
Vâng, cậu. Cô thấp giọng gọi một tiếng nhưng trong lòng vẫn có hơi chút khẩn trương.
Ôi chao ôi! Khương Quốc Lập lớn tiếng đáp, có vẻ cực kỳ thích thú, quay đầu nói với Hàn quản gia: Lưu sĩ quan phụ tá, đem quà tôi chuẩn bị cho tiểu Sơ Hạ ra đây.
Quà? Hàn Thất Lục chợt nhíu mày: Theo cháu nhớ khi cậu đến không lần nào mang theo quà cho cháu? Thật sự lần này phá lệ, uống nhầm thuốc à?
Khương Quốc Lập có vẻ cực kì bình tĩnh, liếc Hàn Thất Lục một cái, nói: Cháu là nam tử hán đại trượng phu lại muốn quà à? Muốn cái gì? Muốn cậu hàng năm mang cho cháu búp bê vải cháu liền thích? Thật sự là!
Hàn Thất Lục tối sầm mặt, lại im lặng không nói được lời nào.
Hàn quản gia rất nhanh đem một chiếc hộp giấy hình chữ nhật đi đến, hộp giấy đóng gói hết sức đẹp mắt, mặt trên là buộc một cái nơ con bướm lớn.
Thật khó tưởng tượng một người mặc quân phục lại mang theo chiếc hộp đóng gói kiểu này. Khẳng định làm chấn động một đám người?
Đây là quà cậu mua cho cháu. Khương Quốc Lập cầm chiếc hộp hình chữ nhật, ngược lại đưa tới trước mặt An Sơ Hạ, cười nói: Mau nhìn xem có thích hay không, nếu không thích cậu sẽ dẫn cháu đi chọn!
Một ánh nhìn hào sảng và mạnh mẽ...
An Sơ Hạ mỉm cười gượng gạo, nhiệt tình như thế ngược lại thật sự là làm cô có chút không thích ứng rồi.
Nhưng là người nhà cũng không nên mắc cỡ ngại ngùng, cô rõ ràng giơ tay nhận lấy và đặt ở trên đùi, trước ánh mắt của mọi người mở chiếc nơ con bướm, mở nắp hộp ra.
Ánh mắt của mọi người đều rơi vào chiếc hộp trên trên đùi cô, tất cả mọi người rất tò mò cậu đã tặng vật gì.
Chiếc hộp vừa mở ra, tất cả nhìn qua cũng nhịn không được hô hấp đều ngừng lại.
Bên trong là một đoá hoa hồng lấp lánh đỏ rực, đường viền của những bông hoa bằng vàng, rõ ràng là hoa hồng giả, nhưng thật sự so với hoa hồng tươi ở ngoài thì quả là giống nhau như đúc. Điều tuyệt vời nhất không phải là hoa hồng bình thường, cũng không phải những chiếc lá xanh biếc bằng ngọc lục bảo, mà là những giọt sương đậu trên cánh hoa.
Giọt sương này đương nhiên cũng không là sương thật. Nguyên liệu là kim cương, được chế tác thành hình dạng giọt sương, thật giống như là những giọt sương sớm long lanh đậu trên đoá hoa hồng đỏ rực.
Thứ này quả thực là đẹp tuyệt với!
Lại vẫn chưa nói đến giá trị của Giọt sương kim cương và viền vàng kia, kĩ xảo chế tác ra đoá hồng nayf, quả thực đã đủ khiến người xem phải thán phục.