Có người sao? Cửa phòng của Hàn Thất Lục không đóng kín chỉ khép hờ để lộ vệt sáng ra ngoài phía hành lang tối. Hành lang tối do đèn không được bật, chắc là mấy cô giúp việc quên bật đèn, cô lại không biết công tắc đèn ở đâu nên đành men theo ánh sáng phòng của Hàn Thất Lục mà đi.
Thật sự cô cũng chẳng gan dạ gì mấy...
Trong phòng có mở đèn nhưng lại không ai trả lời An Sơ Hạ cả. Cô nhìn thoáng lại hành lang tối, cũng không biết là phòng của Hàn Thất Lục đang có người hay là không, lấy tay đẩy nhẹ cửa bước vào, đèn bên trong sáng chói chiếu lên thân hình của cô khiến cho cô có cảm giác an toàn.
Có ai không? Hàn Thất Lục!! Cô nhìn quanh căn phòng, trong phòng không có người nào cả,đây là lần thứ hai cô bước vào phòng của con trai căn phòng của Hàn Thất Lục rất ngăn nắp, đúng thật vậy loại người như hay soi mói Hàn Thất Lục thì nếu phòng bừa bội chắc hắn sẽ phát điên lên mất.
Phòng của hắn màu chủ đỏa là màu hồng pha chút sắc đỏ, làm cho người nhìn cảm giác rất lãng mạn, nếu là đây là phòng con gái thì chắc hắn cô ấy là một người rất nhiều mơ mộng về những chàng hoàng tử. Nhưng đây là phòng con trai phòng của Hàn Thất Lục... Suy nghĩ đến Hàn Thất Lục, vẫn cảm thấy màu hồng đỏ này không hợp với hắn, nếu Hàn Thất Lục ăn mặc nữ tính một chút thì đem hắn ra so sánh có thể xinh hơn cả con gái.
Trong phòng không có ai nên cô có vẻ thoải mái hơn, cô đi vòng quanh căn phòng rồi dừng lại ở chiếc giường lớn, giường này với giường của cô còn lớn gấp đôi.
Thật sự thì giường của cô cũng không phải là nhỏ chỉ có điều những con gấu bông Khương Viên Viên mua cho đã chiếm hết phần giường làm cô cứ cảm giác như chiếc giường ấy rất nhỏ nhưng theo lời bà nói giường có nhiều gấu bông mới giống giường của con gái.
Thở một hơi, cô đứng dậy nhảy lên giường của Hàn Thất Lục, lập tức người cô được bât lên một chút.
Giường thật êm,... êm quá đi mất Cô càng nhảy càng thấy thích thì, phấn khích nổi lên cô chơi nhún nhảy ở trên giường.
Nhưng An Sơ Hạ không biết rằng Hàn Thất Lục mới từ phòng tắm bước ra, cửa phòng tắm cách âm rất tốt nên An Sơ Hạ mới không nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm.
Mơ cửa ra, Hàn Thất Lục chỉ quấn một cái khăn tắm màu trắng, thân thể rắn chắc để lộ ra ngoài, trên tay hắn cầm một chiếc khăn khác đang cau mày lau khô tóc.
Nghe thấy âm thanh kì lạ ở phía trước, hắn ngừng việc lau khô tóc, ngẩng đầu nhìn về phía chiếc giường.
Một người con gái mặc một chiếc váy ngù màu trắng đang nhún nhảy trên giường hắn. Hăn cảm thấy kinh ngạc, chốc lát hắn lại nở một nụ cười.
Lần này nụ cười của hắn đã hiện lên trên cả ánh mắt. An Sơ Hạ,... cô ngốc đến vậy sao? Chắc chắn là thế rồi! Nhất định là thế!
Chiếc khăn dùng để lau tóc được vứt sang một bên, hắn đi lại gần bên giường, lên tiếng, giọng nói có chút trêu đùa: Chơi trên giường của tôi vui chứ?
Đăng nhảy đột nhiên nghe được giọng nói lạnh lùng của Hàn Thất Lục, khiến cho An Sơ Hạ lập tức cuống cuồng, không thể khống chế độ nhún khiến cơ thể nghiêng sang một bên và té ngã.
Trong lòng liền nghĩ tới: Không được a, chân còn chưa khỏi không cần lại thêm một vết thương nữa đâu a!!!!
Sau đó hai chữ Cứu mạng còn chưa phun ra khỏi miệng, ánh mắt liền thấy sàn nhà màu đỏ rực. An Sơ Hạ xin thề cô vô cùng chán ghét màu đỏ này, đời này ghét nhất là màu đó!!