Mã Cách nghiêng mặt, cắn chặt môi dưới, không nói thêm lời nào.
Thuốc này các cô cất kỹ, việc này có thành hay không là phụ thuộc các cô rồi. Nhưng tôi nói trước, nếu các cô bị tra ra, nếu dám khai tên tôi tuyệt đối không bỏ qua cho các cô. Mã Cách có thể nhớ lại lời người kia nói với cô, nhưng dù sao cũng không dễ chịu gì, chi bằng để An Sơ Hạ có thêm một kẻ thù.
An Sơ Hạ...
Cô gắt gao nắm chặt tay thành quả đấm, móng tay đâm vào da thịt, nhưng cô nhất thời không cảm thấy đau đớn.
Xem kìa! Cũng không nên hỏi nữa, có hỏi cũng vô ích. Tiêu Minh Lạc giơ giơ chiếc túi trong tay, mỉm cười với Hàn Thất Lục: Thuốc này cũng đã lấy ra rồi, cũng không nên lãng phí, phải không?
Anh nháy mắt với Hàn Thất Lục, Hàn Thất Lục đồng tình nói: Tớ cũng có ý này. Anh, đi lấy cho tôi hai cốc nước qua đây.
Vâng. Vệ sĩ vội vàng chạy đi, một thoáng sau đã trở lại với hai cốc nước, đưa đến trước mặt Hàn Thất Lục.
Vừa đúng lúc có bốn viên thuốc ở đây, vậy thì mỗi cốc nước hai viên. Tiêu Minh Lạc vừa cho thuốc vào nước, rất hài lòng khi thấy vẻ mặt Mã Cách hoảng sợ, động tác trên tay nhanh hơn, những viên thuốc kia rất nhanh tan vào trong nước, không lưu lại bất kỳ dấu vết gì.
Hàn Thất Lục lạnh lùng phân phó: Hai người họ, mỗi người một cốc nước, phải cho họ uống không sót một giọt nào.
Vâng! Vệ sĩ trả lời một tiếng, gọi thêm người tiến vào, đè Mã Cách ra, Mã Cách cố gắng ngậm miệng nhưng lại bị vệ sĩ cường bạo mở khớp hàm, cốc nước kia nhanh chóng bị vệ sĩ rót vào miệng cô ta.
Khụ khụ khụ... Mã Cách có ý đồ muốn nhổ hết thuốc ra, nhưng nhổ ra chỉ toàn nước bọt.
Đỗ Giản Nhiên đang ở trong trạng thái hôn mê, bị vệ sĩ hắt cho một gáo nước lạnh, còn chưa kịp tỉnh đã bị vệ sĩ rót hết cốc nước hoà hai viên thuốc kia vào miệng.
Biết cô vừa mới uống gì không? Tiêu Minh Lạc cười hì hì, ánh mắt vô hại nhưng lại khiến Đỗ Giản Nhiên toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
Không... Cô tuyệt vọng nói: Không biết! Không biết!
Mã Cách có chết cũng sẽ không khai ra nhưng Đỗ Giản Nhiên khẳng định là có thể. Người sau lưng bọn họ nhất định phải bắt được nếu không, hậu quả khó lường.
Nói đi, Đỗ Giản Nhiên, thuốc này ai đưa cho cô. Tiêu Minh Lạc thu hồi nét cười trên mặt, tiến vài bước, nắm lấy cằm Đỗ Giản Nhiên, chậc chậc vài tiếng rồi nói: Cô còn không nhanh nói ra, khuôn mặt xinh đẹp này sẽ sớm bị tàn hoa bại liễu a!
Quả nhiên là có tác dụng!
Đỗ Giản Nhiên bỗng mở to hai mắt, đồng tử co rút rất nhanh.
Thấy phản ứng này của cô ta, Tiêu Minh Lạc nhếch khóe miệng nói: Nếu cô nói ra tôi liền đưa cô thuốc giải, còn có thể thả cô về nhà. Như thế nào? Chỉ cần nói một cái tên để trao đổi. Cô có làm không?
Cô thật sự nghĩ anh ta sẽ thả cô ra sao? Cho dù là thả cô đi, nhưng cô ở ngoài kia, cô ta liệu sẽ tha cho cô sao? Mã Cách lạnh lùng mỉm cười: Còn loại thuốc kia, cô biết căn bản cũng không có thuốc giải mà.
Làm cô ta ngậm miệng lại! Tiêu Minh Lạc hung tợn nói.
Vệ sĩ lập tức tiến lên đem một chiếc khăn trên mặt đất đi tới nhét vào miệng Mã Cách.
Nói! Tiêu Minh Lạc lại chuyển hướng sang Đỗ Giản Nhiên.
Nhưng mà lời nói vừa rồi của Mã Cách rất có tác dụng, Đỗ Giản Nhiên ngậm miệng, suy nghĩ: Nếu không nói, cô có lẽ còn có thể sống, nhưng nếu nói ra...Mã Cách nói rất đúng, cô ta nhất định không buông tha cho cô.
Chết tiệt! Tiêu Minh Lạc đứng lên, đi đến bên người Hàn Thất Lục: Xem ra là quyết tâm không nói! Vậy người nào trước tiên?
Đem họ trói ở trên ghế! Hàn Thất Lục ra lệnh: Xem ra phải mang người đến thôi.
Vâng! Vệ sĩ trả lời rồi nhanh chóng chạy ra ngoài.
Đây là chuẩn bị kịch hay gì vậy? Tiêu Minh Lạc không có ý tốt nhếch khóe miệng: Không lẽ cậu sớm đã an bài vai nam chính rồi sao?
Hàn Thất Lục định mở miệng, đúng lúc đó cửa được mở ra. Mấy người ăn mày quần áo tả tơi, trên người còn tản ra mùi hôi thối đi vào.
Thiếu gia, người đã được mang tới. Họ bị quản giáo rất nghiêm. Hiện tại không có gì để xin ăn, chỉ có thể tìm đến mấy người như vậy thôi. Vệ sĩ cúi đầu cẩn thận nói. Bọn họ đã là vệ sĩ đã lâu, cũng là bang phái lý nhân, đối với Mã Cách và Đỗ Giản Nhiên đang bị trói, bị cho uống thuốc đã gặp qua không ít, cho nên có vẻ cực kỳ bình tĩnh.
Không! Đỗ Giản Nhiên tuyệt vọng mở hai mắt nhìn.
Đột nhiên tìm mấy người ăn xin này vào đây, định làm gì đây?
Cái này không cần nói cũng biết!
Tuy vẻ mặt Mã Cách bình tĩnh nhưng lúc này cô ta bắt đầu vùng vẫy, nhưng dây thừng buộc chặt trên ghế, căn bản không thể động đậy.
Như thế nào được gọi là tuyệt vọng?
Chính là lúc này đây!
Dương như nhìn hai người kia vô cùng bình tĩnh, Mã Cách rút cuộc phát tiết, hắng giọng hét lên: Các anh không thể làm vậy! Tôi sẽ tố cáo các anh.
Cô muốn tố cáo chúng tôi? Ý cười trên khuôn Tiêu Minh Lạc thêm rõ ràng, nhưng ý cười này ẩn chứa sự châm chọc, anh tiến lên trước vài bước: Nghe đây, nếu muốn tố cáo chúng tôi, thì cô phải ra ngoài! Cô tốt nhất nên thành thật một chút, khai ra người nào lớn gan như vậy, dám giao thuốc độc này cho các cô!
Mã Cách cắn chặt môi, nghiêng đầu sang một bên.
Tốt! Tốt! Tốt! Cô không nói sao? Tiêu Minh Lạc săc mặt âm trầm, sau đó nhìn về phía Đỗ Giản Nhiên hỏi: Vậy cô thì sao? Cũng giống cô ta, không chịu nói ra?
Ừ Hàn Thất Lục gật đầu một cái: Loại thuốc này nếu tớ đoán không sai thì sẽ phát tác trong hai tiếng nữa. Cậu ngồi xuống đi, không cần động tay động chân nữa.
Cũng là việc tớ nên làm thôi. Tiêu Minh Lạc cười cười, ngồi xuống ghế sô pha.
Hàn Thất Lục uống một ngụm rượu vang đỏ, hỏi: Cậu khi nào đính hôn với Giang Nam?
Không biết, ba tớ vẫn chưa đề cập đến việc này, nhưng đối với chuyện tớ và Giang Nam đã không còn thành kiến nữa. Thế nhưng, mẹ tôi.... Anh thở dài một tiếng, sắc mặt hơi thay đổi nói: Hi vọng về sau bà ấy có thể chấp nhận Giang Nam.
Hàn Thiếu gia! Tiêu thiếu gia! Bọn họ...đã có chuyện rồi ạ. Một vệ sĩ lên tiếng nói.
Lần này, bọn họ mới phát hiện, hai người bị trói trên ghế kia đều đã bị chảy máu rồi, mắt cũng bắt đầy xung huyết rồi, giống như đang bị tra tấn trên ti vi.
Không... Mã Cách khó khăn nói ra từng chữ, một giây sau, cô ta phun ra máu, bên cạnh cô ta, Đỗ Giản Nhiên cũng ói ra miệng một đống máu, mí mắt trợn lên không có động tĩnh.
Mau kêu người qua đây xem! Tiêu minh Lạc hoảng hốt kêu lên.
Không cần rồi! Cô ta đã uống quá nhiều thuốc độc, hiện tại đã quá yếu rồi. Giọng Hàn Thất Lục âm trầm, đi tới trước mặt Mã Cách ngồi xổm xuống, lạnh lùng nói: Đây căn bản không phải là mị dược mà là thuốc độc chết người. Cho nên người cho loại thuốc này không phải muốn cho An Sơ Hạ than bại danh liệt mà là muốn cô ấy chết, nhưng điều cô ta không ngờ người uống thuốc này không phải cô ấy mà là hai người các cô. Hiện tại cô có thể nói ai là người cho các cô thuốc rồi chứ?
Mã Cách lúc này cũng đã phục hồi ý thức lại, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc cùng uất hận.
Được...Khụ! Cô ta vừa muốn nói chuyện thì lại ho khan một tiếng sau đó phun ra một miệng máu lớn.
Lúc ở sân bóng rổ hỗn loạn như vậy, nếu không phải Nam Cung Tử Phi nghe thấy đoạn đối thoại giữa Mã Cách và Đỗ Giản Nhiên thì bọn họ đã ra tay thành công rồi!