Không phải sợ. Hàn Thất Lục nhàn nhạt nói, nhấc tay lên để trên vai cô.
Cô cảm thấy trên vai nặng một chút, nhưng trong lòng lại cảm thấy nhẹ nhõm. Anh chàng này tuy bướng bỉnh, lại luôn luôn có thể dễ dàng cho cô cảm giác an tâm.
Hai người một đi thẳng một mạch đến phòng học, có Hàn Thất Lục bên cạnh, không ai dám nhìn hoặc dám nói cái gì. Nhưng không phải lúc nào Hàn Thất Lục cũng có thể mỗi giờ mỗi phút đều ở bên cạnh, cô thường xuyên phải đi một mình, cho nên cần tiếp tục giả vờ kiên cường, mặc dù trong lòng đã vỡ tan thành hạt cát.
A, An Sơ Hạ. Bởi vì ngồi bàn đầu, Phỉ Lỵ Á luôn luôn là người đầu tiên chào hỏi cô, cô vừa lên tới đã nói: Hôm nay, sẽ công bố thành tích, mình nghe nói, cậu phải duy trì vị trí thứ nhất ba lần, mới có thể huỷ bỏ hình phạt. Thế nhưng... Chắc chắn sẽ có giáo viên chỉnh sửa, cậu không sợ sao?
Có cái gì phải sợ? An Sơ Hạ cười ảm đạm, khoát tay lên vai Phỉ Lỵ Á, thoải mái một chút nói: Cho dù là lấy hay không lấy được danh hiệu, vẫn còn có thể tham dự kì thì Cao đẳng và Đại học. Ý của cậu là cảm thấy tớ không có khả năng thi đậu vào trường Đại học A sao?
Đương nhiên không phải ý này! Phỉ lỵ Á thấy cô vui vẻ nói đùa như vậy, trong lòng lúc này mới bớt lo lắng.
Cô còn sợ An Sơ Hạ chịu áp lực rất lớn.
Buổi sáng sau tiết một, tiết hai chính là tiết của giáo viên chủ nhiệm, nhưng tiếng chuông đã vang lên cũng chưa thấy chủ nhiệm bước vào, thời gian mười phút trôi qua bà mới chậm rãi bước đến, trong tay ôm một chồng bài thi lớn.
Đây là số lượng đề thi mà đại diện lớp thu được, đáp án chúng ta sẽ phát sau, mời đại diện lớp lên phát một phen. Giáo viên chủ đem trồng đề thi đặt trên bàn, cầm viên phấn lên bắt đầu viết đáp án để lựa chọn chọn trên bảng đen.
Sao lại không nói đến thành tích?
Xem chủ nhiệm lớp bình tĩnh như thế, các bạn học bên dưới nhịn không được bắt đầu nhôn nhao, một bạn nam lên tiếng hỏi: Thưa cô, tại sao lại không nói thành tích?
Thi kém như vậy vẫn muốn biết thành tích? Chủ nhiệm dừng viết, xoay người lại, hai tay chống lên bàn trên bục giảng, nhìn chung quanh im lặng, lúc này vẻ mặt lạnh như băng nói: Lớp chúng ta công lại rồi chia đều, từ lần trước luôn đạt được hạng ba, đến lần này lại là hạng ba từ dưới lên!
Dưới lớp đều rộ lên, thành tích của bọn họ lần trước là nhờ An Sơ Ha dạy bọn họ học bù, tất cả mọi người học tập đều tiến bộ, quanh năm hai mươi lần đạt hạng nhất, vẫn xem như đứng đầu danh sách, không nghĩ tới bây giờ cư nhiên lại rớt xuống hạng ba đếm ngược.
Có phải bởi vì Sơ Hạ bị điểm 0 môn Toán học hay không? Có người nhỏ giọng hỏi.
Chắc là không thể nào? Sơ Hạ cho dù là bị điểm 0 môn Toán, cũng không đến mức kéo tổng điểm của cả lớp đều lui về phía sau.
Lần này tại sao chúng ta lại tuột hạng như vậy?
Chủ nhiệm lớp ho khan một tiếng, ý bảo mọi người im lặng, lúc này bà mới tiếp tục nói: Tất cả mọi người đều cần phải tìm hiểu nguyên nhân từ bản thân mình, từ tuần hoạt động văn hóa nghệ thuật tới nay, bầu không khí trong lớp chúng ta lại càng lười nhác, ta hi vọng, bây giờ tuột hạng có thể biến thành động lực để cố gắng. Thành tích cụ thể mà nói, còn chưa đưa cho các giáo viên chủ nhiệm lớp, tuy nhiên nên đợi lát nữa thông báo sẽ được dán trên bảng tin, mọi người có thể đi xem.
Nói xong những thứ này, bà xoay người tiếp tục viết lên trên bảng.
Phỉ Lỵ Á ghé sát vào An Sơ Hạ, hạ thấp giọng nói: Sơ Hạ, cậu đừng nghe bọn họ gọi bậy, mình tin cậu cho dù bài thi Toán học bị điểm 0, cũng không đến mức kéo tổng điểm của lớp về phía sau, cậu yên tâm!
Mình không sao. An Sơ Hạ mỉm cười, cúi đầu nói.
Hàn Thất Lục, Tiêu Minh Lạc cùng Lưu Đông Vũ ba người đều là thành viên câu lạc bộ bóng rổ, gần đây câu lạc bộ này huấn luyện càng lúc càng căng thẳng, cho nên thời gian ăn cơm trưa và thời gian nghỉ trưa tất cả mọi người trong câu lạc bộ này đều bỏ qua. Chính vì vậy, đó là nguyên nhân khiến buổi trưa hôm nay chỉ có cô cùng Manh Tiểu Nam cùng nhau ăn cơm.
Sơ Hạ, tớ đột nhiên muốn ăn miến chua cay rồi! Đang đi đến căn tin, Manh Tiểu Nam đột nhiên nói như vậy.
An Sơ Hạ nhìn cô một cái, Manh Tiểu Nam né tránh, cô đã đoán trúng Manh Tiểu Nam suy nghĩ cái gì, thở dài nói: Câu sợ những người đó sẽ chỉ trỏ tớ ở căn tin phải không? Chuyện này có cái gì liên quan? Tớ không ngại, vừa lúc không đi chung cùng Hàn Thất Lục, những người đó sẽ chỉ trỏ tớ sao? Tớ lúc đó chẳng phải quá lãi rồi hả? Cho nên đi thôi, đi căn tin ăn cơm.
Chuyện này đều bị cậu phát hiện rồi à? Không hổ là lão đại Sơ Hạ của tớ! Manh Tiểu Nam chột dạ bật cười, lôi kéo An Sơ Hạ đi về hướng căn tin.
Một bữa cơm ăn, tuy cũng có người ở sau lưng nói nói bậy, còn lại hầu hết mọi người đều chuyên chú ăn cơm, trái lại khiến cho trong lòng cô thoải mái không ít. Khi đối mặt với Manh Tiểu Nam khi lộ ra vẻ thoải mái, kỳ thật hoàn toàn là giả bộ, chỉ là không muốn để mọi người người xung quanh lo lắng cho cô.
Tại sao cậu vẫn còn đang ăn? Bỏ đi, đi xem thông cáo bên kia! Một nữ sinh kích động lôi kéo người đang ăn ra khỏi bàn.
Nữ sinh kia vội vàng nuốt miếng cơm, hỏi: Xem cái gì? Mình biết là thông báo gian lận thôi, mình còn chưa ăn xong, đừng lộn xộn!
Không phải thông báo An Sơ Hạ gian lận! Là thành tích của kì thi, cùng đi xem đi! Nữ sinh vội vàng giải thích.
Nữ sinh kia nhất thời buông thìa, kích động đi tới, những người khác nghe tin cũng nhao nhao chạy đi.
Căn tin ban đầu náo nhiệt một lúc sau chỉ còn lại có vài người, Manh Tiểu Nam cũng nhịn không được đề nghị nói: Một lúc nữa chúng ta ăn xong cũng đi xem thành tích đi? Dù sao, cũng phải biết thánh tích.
An Sơ Hạ gật đầu, lực cầm đũa không khỏi tăng lên, trong lòng không nhịn được càng thêm lo lắng.
Phải biết rằng, chưa bao giờ một cuộc thi có thể làm cho cô lo lắng như vậy. Nhưng nếu có thể khiến cho Giang Nam huỷ bỏ xử phạt mà nói, cô cũng không hối hận về hành động của chính mình lúc trước.
Ăn xong rồi, đi thôi! Manh Tiểu Nam dẫn đầu đứng lên, lôi kéo cô đi ra phía ngoài căn tin, miệng nhịn không được than thở nói: Sơ Hạ, nếu cậu không bị 0 điểm bài thi Toán học, chắc chắn có thể bảo vệ vị trí thứ nhất, tớ đã có thể chụp cho cậu một bức ảnh toàn thân rồi.
Vì sao lại thế? Cô khó hiểu hỏi.
Manh Tiểu Nam nở nụ cười, nói: Tớ có thể đem ảnh cậu dán ở trên tường! Mỗi lần có kì thi thì lễ bái cậu một phen...
Tới địa ngục đi! Tớ còn sống đó! An Sơ Hạ tức giận đẩy cô.
Hai người cãi nhau ầm ĩ trên đường đi tới bảng thông báo, không khí thoải mái không ít. Dù sao nghĩ lại, hiện tại đi học cũng không phải là quan trọng. Đạt điểm thi để đậu vào trường Đại học một cách đường đường chính chính vậy thì không có gì là xấu cả.
Trời ạ! Mã Cách, đứng nhất! Tại bảng thông báo, có người kinh hô thành tiếng: Mã Cách! Cậu là thần thi a! Vị trí này có thể chiếm lấy từ An Sơ Hạ!
Đúng vậy Mã Cách! Nói mau, có phải bạn trai cậu giúp cậu học thêm không? Tớ nghe nói bạn trai cậu học rất giỏi...!
Người bên cạnh nhao nhao trêu chọc Mã Cách.
Khuôn mặt Mã Cách đỏ hồng, thẹn thùng nói: Không thể nào, các cậu đừng nói lung tung.
A! Chúng tớ cũng không nói lung tung a! Cho dù chúng tớ đang nói lung tung, vậy sao cậu lại đỏ mặt?...
Ở xa Manh Tiểu Nam cùng An Sơ Hạ nghe thấy bên này ầm ĩ náo nhiệt, Manh Tiểu Nam nhịn không được hung hăng trừng mắt, tức giận nói: Nếu không phải Sơ Hạ bị 0 điểm Toán, cậu ta có thể được hạng nhất không?
Đừng nói nữa. An Sơ Hạ kéo tay áo của cô, nhàn nhạt nói: Chúng ta chỉ là đến xem cái thành tích, chớ chuốc lấy phiền toái.
Này... Manh Tiểu Nam không cam tâm ngậm miệng.
Đi đến bảng thông báo, nơi này đã đầy ắp người, nhìn bao quát đã thấy rất nhiều người, chỉ thấy đầu người cử động, khoảng thời gian ngắn các cô cắn bản không thấy bảng thông báo.
Sơ Hạ, thân thể cậu mới vừa khôi phục không lâu, cậu chen vào sẽ không tốt, mình chen vào giúp xem giúp cả hai. Manh Tiểu Nam nói xong, không đợi cô đồng ý, xoay người chen vào, thỉnh thoảng bị người phía trước ngăn lại, cô mạnh mẽ tách đám người, lách đến bản thông báo phía trước.
Là cậu à! Ủy viên thể dục lớp Tiểu A thấy cô, thần tốc chen qua, cười tít mắt nói: Mình đã giúp cậu xem qua, so với lần thi trước, cậu tiến bộ lên 101 bậc, vừa lúc có thể huỷ bỏ xử phạt! Cậu thấy thật tốt quá, phải không? Đúng ý cậu rồi?
Hả? Thật vậy sao? Manh Tiểu Nam cười rộ lên, trong lòng cũng không xem thành tích cho An Sơ Hạ, nói: Cậu giúp mình tìm xem thành tích Sơ Hạ đi.
An Sơ Hạ... Trong đám người nhất thời trở nên yên tĩnh lại, nhưng rất nhanh liền khôi phục ồn ào.
Lẽ ra Mã Cách đã rời đi, nhưng không biết vì sao lại đứng yên ngay tại chỗ, cô cũng nhìn lại về hướng bảng thông báo.
Manh Tiểu Nam chú ý tới điều này, nhịn không được khiêu khích nói: Ôi này, vị trí thứ nhất của chúng ta còn chưa đi sao? Đứng ở chỗ này làm gì a? Chờ để cười nhạo người khác sao?
Mã Cách biến sắc, ánh mắt trở nên lạnh lùng, nhưng lại nở nụ cười: Giang Nam, cậu đừng nói giỡn, tớ làm sao có thể nghĩ như vậy? Không phải cậu nói người ta giúp cậu tìm xem An Sơ Hạ đứng thứ mấy sao? Tớ tốt bụng muôn giúp cậu tìm, không được sao?
Tốt bụng? Không cần phải phải tốt bụng!
Manh Tiểu Nam còn muốn nói chuyện, ủy viên thể dục Tiểu A đột nhiên gọi: Giang Nam!
Gọi cái gì? Ra cửa không nên gọi tên thật! Thật không hiểu quy củ. Manh Tiểu Nam tức giận nói.
Không phải! Mình tìm thấy Sơ Hạ rồi! Tiểu A túm áo Manh Tiểu Nam, chỉ vào bảng thông báo nói: Mau nhìn! Ở đây này! Sơ Hạ hạng mười!
Hạng mười? Manh Tiểu Nam nhất thời nhịn không được nhảy dựng lên: Quá lợi hại rồi!
Có nhầm hay không a? Toán học cậu ấy phải bị 0 điểm sao? Cư nhiên lại có thể lấy hạng mười!
Không nhầm chút nào! Mọi người mau nhìn, ngoại trừ 0 điểm Toán học, những môn khác cậu ấy đều đạt điểm tuyệt đối, toàn bộ đều đứng đầu danh sách. Trời ạ... Quả thực là học quá suất sắc phải không? Nếu cậu ấy không bị điểm 0 môn Toán học mà nói, khẳng định cậu ấy có thể đạt hạng hai!
Cái này quả thực là siêu a!
Khó trách Thất Lục thiếu gia lại ở bên cậu ấy, mỹ nữ kiêm tài nữ, có ai lại không thích a?
Đúng vậy! Tớ thấy chuyện gian lận kia khẳng định là nghĩ sai rồi, An Sơ Hạ cần gian lân sao? Là Hướng Mạn Quỳ kia rắp tâm hãm hại, cố ý vu oan cho cậu ấy, đúng không?
Nghe những lời này, Manh Tiểu Nam cảm thấy so, so với việc bọn họ khen ngợi bản thân mình trong lòng còn vui vẻ hơn, cô thoáng nhìn Mã Cách sắc mặt trở nên tối sầm, nhịn không được đi qua trêu chọc cô ta: Tôi nói, vị trí thứ nhất, cô tính xem, nếu môn Toán Sơ Hạ không bị điểm 0, cô đã bị cậu ấy đá bay vài phần rồi?