An Sơ Hạ lập tức căng thẳng thần kinh, cầm áo gọi to: Phách Thiên, tới đây!
Phách Thiên đang cắn trái bóng lập tức vẫy đuôi chạy đến trước mặt cô.
An Sơ Hạ đắc ý nhìn về phía Hàn Thất Lục, Hàn Thất Lục nhún vai nói: Tiếp tục đi.
An Sơ Hạ thu hồi ánh mắt, vỗ vỗ đầu Phách Thiên, ôn nhu nói: Phách Thiên ngoan, chị mặc áo ấm cho em, như vậy sẽ không bị lạnh nữa!
Cô nói xong, một tay đè đầu Phách Thiên lại, giơ cánh tay muốn mặc áo vào cho Phách Thiên, lúc chiếc áo vừa mới vừa đụng tới tai Phách Thiên, nó liền nhảy dựng lên, trực tiếp chạy tới một bên. Đôi mắt tinh ranh nhìn cô, làm bộ cực kỳ không muốn mặc quần áo.
Em đừng chạy nữa Phách Thiên! An Sơ Hạ lập tức đứng dậy: Qua đây!
Phách Thiên vẫy vẫy cái đuôi, lại đi tới phía cô, nhưng cô vừa cầm lấy chiếc áo nhỏ, Phách Thiên lại lập tức chạy đi.
Sau hai ba lần liên tiếp, An Sơ Hạ hung hăng trừng mắt nhìn Hàn Thất Lục liếc một cái: Quả nhiên là anh đào sẵn hố!
Hàn Thất Lục nhún nhún vai, hơi nhếch môi nói: Anh không phủ nhận đây là anh đào hố a, nhưng chính em nguyện ý nhảy anh còn có biện pháp nào sao? Vẫn nghi ngờ anh?
Bộ dạng này của Hàn Thất Lục đúng là phải rất đáng bị ăn đòn! Anh nói xong cầm điện thoại di động lên nhìn thoáng qua, dùng ngón trỏ gõ gõ màn hình nhắc nhở: Còn hai phút nữa, em trực tiếp chịu thua, vẫn còn muốn vùng vẫy giãy chết một lúc nữa?
Đây thật sự là bộ mặt chó a!
An Sơ Hạ khẽ cắn môi nói: Em còn lâu mới chịu thua!
Cô không tin, cô lại không thể mặc xong chiếc áo cho một con chó!
Phách Thiên, qua đây! An Sơ Hạ ném áo xuống, vỗ vỗ tay với Phách Thiên cách đó không xa.
Phách Thiên lại vẫy đuôi đi tới, hẳn là chú ý tới cô đã vất áo xuống.
Tới đây, uống sữa tươi! An Sơ Hạ đưa bát sữa qua, Phách Thiên vui sướng hài lòng liếm liếm sữa, mà sữa vẫn còn ấm, Phách Thiên uống sữa ấm, giống như người đang uống sữa đậu nành, tâm trạng rất thỏa mãn.
Cô chậm rãi đưa một bàn tay tới, nhân lúc Phách Thiên đang uống sữa, trước tiên mặc từ dưới bụng. Cô còn tưởng rằng Phách Thiên sẽ lập tức phản ứng, không ngờ Phách Thiên cư nhiên không hề phản ứng chút nào!
Trong lòng cô vui vẻ, vuốt ve bộ lông mềm mại của Phách Thiên, thấp giọng nói: Phách Thiên, cúi đầu.
Phách Thiên có lẽ là uống đến mê man, ngoan ngoãn cúi đầu xuống, cô căn chuẩn thời gian chụp áo lên, kéo khóa lại, bước cuối cùng cũng hoàn thành!
Thế nào? An Sơ Hạ đắc ý đứng lên, nhìn về phía Hàn Thất Lục.
Hàn Thất Lục cúi đầu nhìn thoáng qua điện thoại di động, nhân tiện để điện thoại vào trong túi áo, cực kì không vui nhìn cô nói: Em làm sao lại biết chỉ cần cho Phách Thiên ăn nó sẽ ngoan ngoãn chịu mặc áo hả?
Cô có thể coi như mèo mù đụng phải chuột chết không?
An Sơ Hạ bĩu môi, học dáng vẻ của Hàn Thất Lục vừa rồi nói: Đừng nói nhảm, anh có phục hay không mau chịu thua đi?
Hàn Thất Lục theo chóp mũi phát ra một tiếng hừ lạnh, không can tâm nói: Nói đi! Em muốn cái gì?
An Sơ Hạ không do dự, giống như đã sớm đã suy nghĩ xem muốn cái gì, mở miệng liền nói: Em muốn ăn cơm tối xong anh đi cùng em thôn Thiên Hộ một chuyến. Lúc anh đưa em đi, cả người em mơ mơ màng màng, ngay cả chào hỏi cũng không kịp, cho nên, em muốn đến gặp họ, nhân tiện mua chút đồ linh tinh cho bọn họ.
Cô còn nhớ chuyện Từ Duyệt vẫn giận mình về chiếc áo ngủ, cô ngày đó đã trực tiếp mặc áo ngủ mặc, đồ cũ này đương nhiên là không thể cứ thế mang trả cho Từ Duyệt, nên cô mới muốn đi mua một bộ đồ ngủ mới cho Từ Duyệt và Từ Hân.
... Là chuyện này? Hàn Thất Lục có chút không dám tin nhìn cô hỏi.
Ừm. An đầu hạ gật đầu: Không thế thì là gì a?
Anh thật không biết nên nói em như thế nào nữa. Nói em ngốc, nhưng trong mỗi cuộc thi em đều đứng nhất, còn nói em không ngốc, có nguồn tài nguyên tốt như anh ở đây, em lại yêu cầu một việc nhỏ như vậy... Quên đi, em muốn vậy thì làm vậy đi! Hàn Thất Lục thở dài một hơi, huýt sáo.
Thiếu gia. Người giúp việc phụ trách quản lí Phách Thiên từ đằng xa chạy tới.
Đưa Phách Thiên về đi, thời tiết lạnh, đừng để nó ở ngoài lâu. Hàn Thất Lục giao việc xong, trực tiếp đi về.
Đi đi Phách Thiên, cảm ơn sự phối hợp của mày! An Sơ Hạ vỗ vỗ cái đầu to mềm mại của Phách Thiên, cất bước đuổi theo Hàn Thất Lục.
Hàn Lục Hải đang đi công tác, cho nên cơm tối chỉ có Khương Viên Viên, Hàn Thất Lục và cô là ba người ăn. Một đống thức ăn như thế cuối cùng vẫn còn lại rất nhiều, vì thế Khương Viên Viên liền gọi Hàn quản gia cùng Lưu Đông Vũ, còn có thím Trương tẩu cùng mấy người giúp việc khác ăn cơm chung.
Nhân lúc tất cả mọi người đang nói về tin tức hôm nay ở phương Bắc đã có tuyết rơi, Hàn Thất Lục ghé sát vào tai Lưu Đông Vũ, đè thấp giọng hỏi: Cậu với cô bạn gái kia là như thế nào?
Lưu Đông Vũ buông lỏng đũa trong tay, suýt nữa đánh rơi xuống.Anh ta xấu hổ nhìn Hàn Thất Lục liếc mắt một cái, thấp giọng nói: Đội trưởng, cậu có thể đừng ở chỗ này hỏi được không? Cha tôi còn ở đây!
Chú Lưu cũng không phải người cổ hủ như cậu nghĩ, tư tưởng của ông ấy rất tân tiến! Hàn Thất Lục nói xong, dùng ánh mắt sáng liếc nhìn Hàn quản gia một cái, mọi người đang hăng say nói chuyện phiếm, chỉ có Hàn quản gia bộ dạng vẫn tỏ ra câu nệ.
Cũng không biết cái này là chuyện tốt hay chuyện xấu, Hàn Thất Lục ở trong lòng thở dài một hơi.
Tôi thực sự không thấy ông ấy có chút tư tưởng tân tiến nào. Tư tưởng của ông ấy a, vẫn dừng lại ở những năm bảy mươi, tám mươi! Có thể phóng khoáng được sao? Lưu Đông Vũ nhỏ giọng nói.
Đừng chuyển đề tài! Hàn Thất Lục trợn mắt nhìn anh ta, nói: Thành thật khai báo! Lần trước trong căn tin, cậu đi cùng cô gái kia, chúng ta gặp nhau ở cùng một chỗ đúng không?
Lưu Đông Vũ vươn đũa gắp một miếng cá viên đặt vào trong bát Hàn Thất Lục: Không nói, hiểu không? Không nói.
Hàn Thất Lục trừng mắt nhìn Lưu Đông Vũ, tức đến nỗi thở gấp, tên tiểu tử thối này, cư nhiên dám nói dối anh!
Anh còn muốn tiếp tục hỏi, An Sơ Hạ đột nhiên mở miệng nói: Mẹ, ăn cơm xong con cùng Hàn Thất Lục tới thôn Thiên Hộ một chuyến. Là bọn họ đã cứu con, lúc đi con còn chưa từ biệt đàng hoàng, cho nên con muốn đi thăm bọn họ.
Cũng được. Khương Viên Viên đồng ý gật đầu: Vốn mẹ cũng muốn tới cảm tạ họ, nhưng con biết đấy, tác phẩm của mẹ vừa kết thúc, sách mới cũng cần khẩn trương xuất bản, gấp đến sứt đầu mẻ trán, cho nên mẹ không đi được.
Vâng, được ạ. An Sơ Hạ gật đầu: Mẹ cứ an tâm viết truyện đi.
Ừm. Khương Viên Viên buông đũa xuống, dặn dò; Các con đi cũng đừng đi tay không, ăn xong thì đến trung tâm thành phố hoặc là Trung tâm thươnng mại thế giới mua vài thứ linh tinh mang về. Mẹ nghe nói Thất Lục đưa cho bọn họ một tấm chi phiếu trắng, nhưng chi phiếu này đến bây giờ vẫn chưa mang tới ngân hàng rút tiền. Mẹ nhận thấy là, người nhà này sẽ không làm vậy, cho nên không cần mang tiền đến đó nữa.
Vâng. An Sơ Hạ lại gật đầu, quay đầu nhìn về phía Hàn Thất Lục hỏi: Anh đã đưa chi phiếu cho bọn họ rồi hả?
Đúng vậy. Hàn Thất Lục nói: Lúc ấy anh sốt ruột muôn trở về, cũng không nghĩ nhiều, liền trực tiếp đưa cho bọn họ một tờ chi phiếu trắng, để họ muốn bao nhiêu cũng được.
An Sơ Hạ thở dài nói: Trách em không nhắc nhở anh trước, bọn họ đều là những người cực kì thật thà, nếu anh cho bọn họ tấm chi phiếu có mức độ thích hợp còn được, nhưng một tấm chi phiếu trắng, bọn họ e là mãi mãi sẽ không dám dùng đến.
Không chỉ có vậy, còn có thể cảm thấy bị tiền bạc sỉ nhục?
Ăn cơm tối xong, Hàn Thất Lục từ chối khi Hàn quản gia chủ động đề nghị lái xe chở bọn họ, lấy một chiếc Panamera, nhìn thoáng thì khá khiêm tốn nhưng chỗ trống sau xe lại rất rộng, cùng An Sơ Hạ xuất phát đến Trung tâm thương mại thế giới của thành phố A trước.
Mùa đông, trời đặc biệt tối sớm, ăn cơm tối xong mới là sáu giờ, vậy mà trời đã tối sầm lại.
Không biết vì sao, em cảm thấy được gặp bọn họ có chút căng thẳng, anh nói đây là vì sao vậy, Thất Lục đại thiếu gia? An Sơ Hạ quay đầu nhìn về phía Hàn Thất Lục đang lái xe hỏi.
Ánh sáng bên trong xe cực kì tối, từng góc cạnh trên mặt Hàn Thất Lục lại càng lúc càng nổi bật lên một cách rõ ràng.
Anh nghiêng mặt qua, nhưng chỉ liếc cô một cái, vẻ mặt không chút thay đổi và nói: Anh nghe nói cảm xúc dị thường, hay đa nghi và lo âu là biểu hiện của thời kì mãn kinh.
Anh mới là thời kì mãn kinh ấy! An Sơ Hạ hung hăng liếc anh một cái cháy mặt, tâm trạng lại trở nên thoải mái hơn.
Khi đó, cô được cứu lên từ Lệ Giang, nhưng bởi vì cổ họng bị nhiễm trùng nên không thể nói chuyện, hiện tại cổ họng cô đã hoàn toàn hồi phục, nhất định phải nói chuyện. Có thể nói được rồi, nhưng không biết nên nói điều gì.
Xe đến bãi đỗ xe sau Trung tâm thương mại thế giới, An Sơ Hạ vừa định xuống xe, Hàn Thất Lục đột nhiên nhàn nhạt nói một câu: Thực không nghĩ ra, có anh ở đây em còn sợ gì nữa!
An Sơ Hạ sửng sốt, quay đầu lại, Hàn Thất Lục đã mở cửa xe bước xuống rồi.
Anh chàng này, đây là vì muốn giúp cô đừng căng thẳng nữa sao? Những cái kia không dịu dàng chút nào?
Xuống xe, An Sơ Hạ đề nghị đi siêu thị trước, cô dự định mang chút đồ ăn cho Từ Duyệt và Từ Hân, đương nhiên, còn có ngàn thịnh vượng. Thôn Thiên Hộ có vẻ hẻo lánh, cách thị trấn cũng xa, trong thôn dường như đến quầy bán quà vặt cũng không có, mua đồ ăn vặt rất phiền toái, cho nên cô tính mua nhiều một chút cho bọn họ.
Dưới tầng một Trung tâm thương mại thế giới có một siêu thị, cách bãi đỗ xe cũng không xa, hai người một trước một sau rất nhanh liền đi đến đó.
Anh không thể đi chậm một chút sao?! An Sơ Hạ nhịn không được mắng một câu, chân dài thì tốt lắm sao?!
Anh mà đi chậm một chút chờ lúc chúng ta đến thôn Thiên Hộ đã là ngày hôm sau rồi. Hàn Thất Lục nghiêng mặt liếc cô một cái, nhưng bước chân rõ ràng đang chậm lại.
Đi mua đồ ăn vặt trước! Trước kia cô cũng đã tới siêu thị này, bởi vì cô và Manh Tiểu Nam từng phát tờ rơi ở bên cạnh nơi này, cho nên ngựa quen đường cũ lôi kéo Hàn Thất Lục đi tới khu đồ ăn vặt.
Một thời gian không tới nơi này, cô nhận ra đồ ăn vặt càng có nhiều loại hơn, ánh mắt của cô chợt sáng lên, lựa chọn một vài món.
Em không cần xe sao? Hàn Thất Lục không biết khi nào đã đẩy một chiếc xe đựng đồ lại đó, ngây ngốc nhìn cô, bỏ đống đồ ăn vặt trong ngực cô từng cái một vào xe.
Oa? An Sơ Hạ nghi hoặc nhìn anh, lại nghi hoặc hỏi: Anh lấy xe này từ đâu ra?
Cô nhớ rõ xe đựng đồ đặt ở nơi ra vào, mà nơi đó cách nơi này rất xa, Hàn Thất Lục không có khả năng trong thời gian ngắn như vậy tìm đến lối ra kia, hơn nữa còn đẩy một chiếc xe đựng đồ lại đây...
Hàn Thất Lục bĩu môi, kéo cô, chỉ vào trong khu vực vật dụng nằm cách đó không xa, nhàn nhạt nói: Nơi đó.
An Sơ Hạ theo hướng ngón tay của anh nhìn qua, đã thấy ở chỗ đó có mấy cuốn khăn tay và đồ dùng nhà bếp bị ném lung tung tứ phía trên mặt đất. Cô há to miệng, hung hăng nuốt nước miếng một cái mới hỏi: Mấy thứ kia, không phải là anh ném từ chiếc xe đựng đồ này ra ngoài đó chứ?