Trong lòng cô, từ từ dâng lên một cảm giác bất an.
Loại cảm giác bất an này, xuất phát từ giác quan thứ sáu.
Hàn Thất Lục giờ phút này sắc mặt cũng ảm đạm, dường như trong lòng anh cũng bất an giống như Manh Tiểu Nam. Khi đó kích động, đến bây giờ, toàn bộ chuyển thành lo lắng sâu sắc.
Anh không nói gì thêm nữa, một bên nhìn điện thoại, trong điện thoại hiển thị phương hướng đi bộ.
Trời ạ... Tại sao tớ lại cảm thấy rằng, anh ấy đang đi về phía chúng ta? Tiểu Nhụy dùng tay phải đặt lên ngực trái của chính mình cảm nhận trái tim đang đập thình thịch, vẻ mặt đầy khát khao: Không phải là anh ấy, tới tìm tớ chứ?
Lúc này Hàn Thất Lục chỉ cách bọn họ tầm ba mét.
Từ Duyệt liếc xéo Tiểu Nhụy một cái: Bạn học, mẹ cậu không nói với cậu, làm đóa hoa của quê hương, nên đọc nhiều sách hơn đọc báo, ăn ít đồ ăn vặt, đừng mộng tưởng hão huyền sao?
Từ Duyệt nói xong, lôi kéo cánh tay Tiểu Nhụy, nói: Đi thôi, về lớp học giúp tớ ngẫm lại xem nên viết bản kiểm điểm như thế nào!
Cô nói xong, liền không quên kéo tay Tiểu Nhụy rời sân thể dục hướng đến cầu thang.
Đợi một chút thôi! Xem xem anh ấy tìm ai! Tiểu Nhụy vùng vẫy không chịu đi, nhưng sức lực không thể sánh bằng Từ Duyệt, bị Từ Duyệt kéo đi.
Đợi một chút! Âm thanh giọng nói nam tính lạnh lẽo vang lên, bởi vì hiện trường lặng ngắt như tờ, cộng thêm giọng nói này có sức xuyên thấu, dường như bước chân Từ Duyệt bộ lập tức dừng lại.
Là gọi các cô sao?
Cô cùng Tiểu Nhụy đồng loạt xoay người một cách máy móc, thấy rằng, xuống từ máy bay trực thăng, một nam sinh đẹp trai nhưng hơi lộn xộn, ánh mắt chính trực nhìn thẳng về phía các cô. Mà bên cạnh anh là một cô gái xinh đẹp nhìn họ bằng ánh mắt kỳ quái.
Trong ánh mắt kia, hình như có nghi vấn.
Tiểu Nhụy lộ ra vẻ mặt vui sướng, chỉ vào mũi của mình, kích động nhìn Hàn Thất Lục hỏi: Anh đang...gọi tôi phải không?
Cô cảm nhận được người trên sân thể dục đều chú ý đến Hàn Thất Lục ánh mắt đã lạc trên người cô, có thể là cô chưa bao giờ hấp dẫn như vậy, khuôn mặt Tiểu Nhụy nhanh chóng hồng như một cái mông khỉ.
Hàn Thất Lục không quan tâm đến cô, cúi đầu nhìn vào điện thoại, tiện đà khuôn mặt không chút thay đổi bước từng bước một đi tới.
Trời ạ... Duyệt Duyệt, tớ nên làm gì bây giờ? Toàn bộ thân thể hai người đều có chút run rẩy.
Từ Duyệt vẻ mặt kinh ngạc, không nghĩ tới chàng chai này cư nhiên là tới tìm Tiểu Nhụy, thiệt thòi cô vừa còn nói Tiểu Nhụy đừng mơ mộng hão huyền, hiện tại ngẫm lại những lời này, thật sự là bẽ mặt a!
Bình tĩnh, bình tĩnh... Cô nhỏ giọng khuyên.
Lần nữa ngẩng đầu, Hàn Thất Lục đã đi tới trước mặt, Manh Tiểu Nam cũng theo sát phía sau.
Cô... Giọng nói trong veo mà lạnh lùng lại vang lên, Từ Duyệt không khỏi ngẩng đầu nhìn anh, lại phát hiện, ánh mắt Hàn Thất Lục không phải rơi vào Tiểu Nhụy bên cạnh, mà là rơi trên thân người cô, xấu hổ đỏ mặt. Cô lập tức có chút sững sờ, chỉ chỉ mũi mình hỏi: Tôi?
Hàn Thất Lục lại cúi đầu nhìn thoáng qua điện thoại, lúc này mới xác định gật đầu: Ừ.
Tiểu Nhụy nhất thời liền ngây người, ngốc nghếch nhìn Từ Duyệt. Vừa rồi cô lại kích động như thế, không nghĩ tới thực ra là tìm Từ Duyệt! Cô hiện tại thật muốn trực tiếp tìm một cái lỗ để chui vào!
Anh tìm tôi, có chuyện gì sao? Giọng Từ Duyệt hơi run rẩy, có thể cảm thấy hiện tại cô rất lo lắng.
Vừa rồi bởi vì vẫn nghĩ rằng chàng trai kia đính thị là tìm Tiểu Nhụy, cho nên ngoài sự ngạc nhiên cô thật sự không nghĩ gì về nó, nhưng hiện tại đối phương xác định là tìm chính cô, cô cũng không nhịn được bắt đầu căng thẳng.
Đùa à, một mỹ nam từ trên trực thăng bước xuống nói muốn tìm mình, ai không căng thẳng?
Từ Duyệt nắm chặt lòng bàn tay, cố gắng đè nén cảm giác căng thẳng xuống. Nhưng làm như thế này cũng không có tác dụng gì, cô vẫn cực kỳ căng thẳng.
Lúc này Manh Tiểu Nam ở bên cạnh vội vàng hành động trước Hàn Thất Lục một bước, hỏi ra miệng: Bạn học, cậu có biết An Sơ Hạ không?
An Sơ... Hạ? Từ Duyệt nhíu mày lại, bỗng nhiên cảm giác cái tên này có phần quen tai, nhưng trong chốc lát nghĩ không ra tên này đã nghe qua ở đâu.
Thấy cô dường đang nhớ lại, Manh Tiểu Nam lại bổ sung một câu: Trên người cô có mang theo một chiếc điện thoại không? Nó cùng một loại với điện thoại của Hàn Thất Lục. Manh Tiểu Nam nói xong, trực tiếp giật lấy điện thoại trên tay Hàn Thất Lục, đưa đến trước mặt Từ Duyệt.
Chiếc điện thoại Apple iphone 6 màu vàng liền xuất hiện trước mặt Từ Duyệt.
Cái này... Nhìn quen rất quen thuộc và chói mắt.
Tôi có... Từ Duyệt sững sờ trong giây lát, lấy từ trong túi áo đồng phục ra một chiếc điện thoại giống như đúc của Thất Lục.
Này... Manh Tiểu Nam giơ tay lấy di động, rồi đến trước mặt Hàn Thất Lục hỏi: Thất Lục thiếu gia, đây là di động của Sơ Hạ phải không?
Điện thoại đều là cùng một dòng máy, An Sơ Hạ lại không thói quen dùng ốp, cho nên anh nhất thời cũng không kết luận đây có phải điện thoại di động của Sơ Hạ hay không. Tuy nhiên, phần mềm trên máy của anh, biểu hiện chính xác, điện thoại này chính anh đã cài một phần mềm Định vị vào. Phần mềm này cực kỳ bí ẩn, cho dù là sau khi cài đặt lại vẫn sẽ tồn tại ở trên điện thoại di động, trừ phi người cài vào chủ động gỡ bỏ nó, nếu không phần mềm sẽ luôn luôn tổn tại.
Điện thoại này, là của cô sao? Hàn Thất Lục giơ tay đang cầm điện thoại, nhìn Từ Duyệt hỏi.
Từ Duyệt gật đầu, cô vừa muốn trả lời là của mình, đột nhiên lại lắc đầu, nói: Đây là người khác tặng cho tôi.
Người khác? Cặp chân mày đẹp như tranh vẽ của Hàn Thất Lục khẽ nhíu lại, trên sân thể dục cả đám nữ sinh đều say mê nhìn anh.
Là người nào tặng cho cô? Manh Tiểu Nam truy vấn. Tuy trong lòng Từ Duyệt cảm thấy kì quái, nhưng vẫn thật thà trả lời: Là vợ của tên vô lại, An Sơ tặng cho tôi.
An Sơ... Manh Tiểu Nam hung hăng nuốt nước miếng, An Sơ là cái gì quỷ? Tên vô lại, cũng là cái gì quỷ?
Cô ấy trông như thế nào? Hàn Thất Lục sắc mặt càng thay đổi, đi lên phía trước vài bước, trực tiếp đến trước mặt Từ Duyệt.
Dáng vẻ... Rất trắng, mũi rất đẹp, lông mi rất dài... Nhưng, các người hỏi cái này làm gì? Từ Duyệt nhíu mày, nhìn về phía Hàn Thất Lục và Manh Tiểu Nam: Các người, đừng nói các ngươi chính là người nhà thật sự của An Sơ a?
Hàn quản gia đứng một bên theo thật lâu đột nhiên đi lên phía trước, khom người cúi chào Hàn Thất Lục, hơi chút cung kính nói: Thiếu gia, để tôi trao đổi cùng cô ấy một lúc đi.
Hàn Thất Lục gật đầu một cái, trả lời: Được.
Được sự cho phép của Hàn Thất Lục, Hàn quản gia mới đi lên phía trước, đi tới trước mặt Từ Duyệt, tươi cười lấy điện thoại di động trong túi của mình ra, là một chiếc iPhone 6 màu bạc. Không đợi Từ Duyệt nghi hoặc bọn họ tới cùng là ai, Hàn quản gia đã mở một tấm hình ra, giơ lên trước mặt Từ Duyệt.
Ông cười hỏi: Tiểu cô nương, cô có nhận ra thiếu phu nhân không? Từ Duyệt và Tiểu Nhụy theo bản năng đều nhìn về phía bức ảnh trên di động, trên ảnh chụp là một cô gái giống búp bê, đang ngồi xổm chơi đùa cùng một chú chó khổng lồ. Mà dáng vẻ của cô gái này xuất hiện, khiến Từ Duyệt nhất thời sợ hãi toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
Người này...người này không phải An Sơ sao?
Cô kinh ngạc nhìn về phía Hàn Thất Lục, chỉ một giây sau, cổ áo của cô đã bị anh gắt gao túm được. Không ai nhìn thấy khi nào thì Hàn Thất Lục vọt tới trước mặt túm lấy cổ áo của cô, tốc độ này, quả thực không dám nghĩ.
Nói! Cô ấy ở đâu?! Hàn Thất Lục dường như gào thét khi nói những lời này.
Từ Duyệt đã hoàn toàn sửng sốt, Tiểu Nhuỵ nội tâm có vẻ yếu ớt hơn lập tức bị dọa đến phát khóc.
Sự giận dữ, thật sự là đáng sợ khủng khiếp!
Cô ấy ở...tại nhà tên Nhị Lại Tử. Từ Duyệt thân thể run rẩy trả lời.
Manh Tiểu Nam ở bên cạnh liền bước lên phía trước kéo Hàn Thất Lục lại, khuyên nhủ: Thất Lục thiếu gia, bình tĩnh một chút, cô ấy vẫn còn phải giúp chúng ta dẫn đường a, anh đừng làm cô ấy sợ. Mau buông tay ra đi, Thất Lục thiếu gia...
Nghe Manh Tiểu Nam như vậy khuyên, Hàn Thất Lục mới xem như bình tĩnh trở lại, buông tay ra, tỏ vẻ xin lỗi đối với Từ Duyệt nói: Thật có lỗi, tôi chỉ là, quá lo lắng cô ấy rồi.
Hàn Thất Lục nói xin lỗi, Từ Duyệt mới cố gắng kìm chế thân thể không run rẩy, cố gắng hít sâu một hơi, mới xem như bình tĩnh lại.
Thế nhưng, bây giờ tôi còn chưa có tan học, không thể đưa mọi người đi gặp An Sơ. Từ Duyệt nói xong, nhìn mắt Tiểu Nhụy, nói: Còn nữa, tôi còn phải viết bản kiểm điểm.
Hàn Thất Lục chỉ do dự một giây, quay đầu nhìn về phía Hàn quản gia: Hàn quản gia, phiền ông rồi.
Hàn quản gia vội vàng hiểu ý gật đầu, ông là người quan sát Hàn Thất Lục từ nhỏ đến lớn lên, Hàn Thất Lục nghĩ gì, chỉ cần một ánh mắt, ông có thể lập tức nhận ra. Hàn quản gia gật đầu, sau đó tiện tay bấm một số điện thoại: Cục trưởng Trần, có chuyện phải phiền đến ông một chút, tôi đang ở trường cấp hai Thiên Hộ, phiền ông liên hệ, để Hiệu trưởng đến sân thể dục một chuyến.
Từ Duyệt cùng Tiểu Nhụy liếc nhau một cái, đầu óc trống rỗng. Sự hiện diện của nhưng người ở đây bắt đầu khiến cô bồn chồn một lần nữa.
Cục trưởng Trần... Không phải là Cục trưởng bộ giáo dục thành phố A sao? Những người này, tới cùng là ai?
Hàn quản gia ngắt điện thoại, sau đó lại đi sang một bên tiếp tục gọi một cuộc điện thoại khác.
Hàn thiếu gia! Một giọng nói khá quen thuộc đối với Từ Duyệt cùng Tiểu Nhụy vang lên từ đầu cầu thang, đúng là Hiệu trưởng trường cấp hai Thiên hộ, theo sau là vài vị lãnh đạo của ngôi trường.
Hiệu trưởng trường Thiên hộ vẻ mặt nịnh nọt tươi cười: Hàn thiếu gia, tại sao người đột nhiên đến đây? Người tới nơi này của chúng tôi, tại sao không thông báo trước, để chúng tôi có thể tiếp đón chu đáo?
Mấy vị lãnh đạo phía sau cũng tươi cười đối đãi, đặc biệt sau khi nhìn thấy hai máy bay trực thăng hạ cách trên sân thể dục, sắc mặt thay đổi, đôi mắt nhìn Hàn Thất Lục dường như phát sáng.
Hàn thiếu gia? Hẳn không là... Hẳn không là người đó, người thừa kế của tập đoàn Hàn thị? Tiểu Nhụy mở to hai mắt nhìn, dường như muốn hôn mê ngất lịm đi.
Đó là... người đó là ai? Từ Duyệt nghi hoặc hỏi Tiểu Nhụy.
Tiểu Nhụy thở hổn hển: Tớ nhất thời không giải thích rõ ràng được, nếu muốn hình dung về gia đình bọn họ mà nói, tớ có thể dùng một câu thành ngữ.
Thành ngữ gì? Từ Duyệt vội hỏi. Phú khả địch quốc. Tiểu Nhụy nói xong, tự hận không thể tặng cho bản thân mình một bạt tai, cô cư nhiên cho rằng vị Hàn thiếu gia nổi tiếng vang danh tới tìm cô. Quả thực là mất mặt, quá mất mặt rồi!
(La: Phú khả địch quốc là thành ngữ bốn chữ của Trung Quốc, thường dùng để miêu tả những gia đình vô cùng giàu có, giàu có bậc nhất, nổi danh trong nước.)
Phú khả địch quốc... Từ Duyệt mặc niệm ở trong lòng, cô cảm thấy được chân mình gần như mềm nhũn ra.
Người như vậy, tìm đến An Sơ? Đúng rồi, vừa rồi người quản gia kia gọi An Sơ là thiếu phu nhân của ông, nói cách khác, An Sơ là nữ chủ nhân tương lai của nhà họ Hàn phú khả địch quốc? Mà cô lúc ấy cư nhiên đối xử với An Sơ như vậy, lại còn cho rằng An Sơ là vợ ba trong một gia đình giàu có nào đó.
Cô nhịn không được hít một hơi thật sâu xuống.
Nhưng đồng thời, cô cũng vui mừng rằng, dù sao bản thân mình đối xử với An Sơ coi như khá tốt, nhưng... Tên Nhị Lại Tử kia, mua được An Sơ. Cô nhớ tới vừa rồi Hàn Thất Lục túm cổ áo cô, thời điểm đó ánh mắt kia quả thực giống với ác ma dưới địa ngục vậy.