Bà nội thở dài: Ta biết rồi, cùng tới mang con bé đặt vào trong thùng gỗ nào, một lát nữa cơ thể sẽ ấm lên ngay thôi.
An Sơ Hạ được chuyển vào trong thùng gỗ, sắc mặt tái nhợt từ từ khôi phục một chút huyết sắc.
Ta đi nấu cho con bé ít cháo, cũng không biết đã như vậy bao lâu rồi, Hân Hân, cháu trông chừng con bé cho tốt. Duyệt Duyệt, cháu đến nhà chú Thiên mua thịt nạc về đi, tiện thể hỏi thăm xem gần đó có con gái nhà ai mất tích không. Bà nội nói xong, liền vội vàng đi về phòng bếp bên kia.
Cháu còn chưa ăn cơm nữa! Từ Duyệt hướng về phía bóng lưng bà nội nói, ngay sau đó thở dài nói: Cháu cũng sắp bị chết đói rồi! Còn để cho cháu đi!
Từ Hân một bên đỡ bả vai An Sơ Hạ, để tránh cô ngồi lại ngã xuống, một bên quay đầu nhìn Từ Duyệt nói: Nếu không... Như vậy đi, chị đến nhà chú Thiên, em đỡ cô ấy.
Em không muốn! Từ Duyệt nhất quyết cự tuyệt: Chị đỡ cô ta đi, em nhìn mặt cô ta cảm giác thấy cả một đống tiền. Em đi.
Cô ta nói xong, cầm ô ra cửa.
Bên ngoài mưa to như trút nước, cô ta cẩn thận tránh vũng nước,đi về phía nhà chú Thiên.
A! Duyệt Duyệt! Đến cửa nhà chú Thiên, lại gặp một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi: Trời mưa to như vậy, em tới có việc gì thế? Em cột thuyền xong chưa? Đừng để cho nước cuốn trôi đi đó.
Da người thiếu niên hơi đen, nhưng ngược lại dáng dấp cũng coi như ánh mặt trời, một đôi mắt lấp lánh, rất đẹp.
Thấy thiếu niên, trên mặt Từ Duyệt liền hiện lên nụ cười: Anh Thiên Hâm, em đến để mua thịt đó, có còn thịt không?
Vậy để anh đi hỏi ba anh đã. Người thiếu niên có tên là Thiên Hâm nói, rồi dẫn Từ Duyệt vào nhà.
Nhà anh ta so với nhà Từ Duyệt khí phái hơn nhiều, tầng dưới chia làm ba phòng nhỏ, trong sân trang trí một vườn hoa nhỏ, nơi đây phải là những người giàu có một chút mới có được ngôi nhà như vậy.
Ba, Duyệt Duyệt tới, hỏi chúng ta còn thịt không. Thiên Hâm ngửa đầu lên phía trên lầu gọi.
Trên lầu truyền tới tiếng dép lẹt xẹt, sau đó lộ ra gương mặt một người đàn ông trung niên, ánh mắt ôn hoà nhìn xuống: Vừa hay hôm nay bán không hết, còn lại một ít trong tủ lạnh, cháu chờ chút, chú đi cắt một phần cho cháu.
Từ Duyệt đồng ý, quay đầu nhìn Thiên Hâm nói: Anh Thiên Hâm, ngày mai anh có rảnh không? Chúng ta lên thành phố chơi đi, em được bà nội cho tiền mua một bộ đồ ngủ, anh cùng em đi đi!
Thiên Hâm suy nghĩ một chút, khẽ lắc đầu: Mưa lớn như vậy, có thể ngày mai vẫn chưa tạnh, không nên đi đâu. Lần khác anh sẽ đi cùng em.
Trong mắt Từ Duyệt thoáng qua chút mất mát, nhưng rất nhanh lại sáng lên: Tức là chờ đến ngày anh rảnh rỗi, trời không mưa, anh sẽ cùng em lên thành phố.
Được. Thiên Hâm không thể làm gì khác hơn là đồngý, đúng lúc này tiếng dép lê lại vang lên.
Rất nhanh chú Thiên đã đi xuống, cầm trong tay một cái túi nylon, bên trong chứa một khối thịt nạc.
Cầm chắc. Chú Thiên đi tới, đưa lên túi thuận miệng hỏi một câu: Đã hơn sáu giờ rồi, còn chưa ăn cơm tối sao?
Từ Duyệt lúc này mới nhớ đến việc chính, nhíu nhíu chân mày, nói: Đều tại cô ta, chúng cháu mới ăn cơm muộn như vậy, với lại chỗ thịt nạc này là để nấu cháo cho cô ta, chúng cháu còn chưa ăn cơm tối đâu.
Cô ta? Chú Thiên nghi ngờ quay sang, cùng Thiên Hâm nhìn nhau một cái nói: Mẹ cháu trở lại ư?
Không phải! Từ Duyệt giậm chân một cái: Người đàn bà già đó đã không muốn thì sẽ không quay về vào lúc này đâu.
Vậy là ai? Thiên Hâm nghi ngờ hỏi.
Là một cô gái có tuổi tác xấp xỉ chị em, lúc chúng em đi thuyền tới đã thấy cô ta nằm trên một khúc gỗ nổi, mấy người chúng em liền cứu cô ta lên, bây giờ cô ta còn chưa tỉnh đâu, nhưng bà nội nói cơ thể còn ấm áp hẳn sẽ rất nhanh tỉnh lại thôi. Từ Duyệt nói xong, liền đưa cái tay không xách thịt heo ra, tỏ ra đáng thương nói: Mọi người nhìn đi, tay em cũng vì kéo dây thừng mà mài rách cả da đây!
Còn có chuyện như vậy! Trong mắt chú Thiên đầy kinh ngạc.
Đúng vậy. Từ Duyệt gật đầu liên tục, đột nhiên nghĩ tới cái gì, nhìn chú Thiên hỏi: Bà nội bảo cháu hỏi chú, chú có biết nhà nào khu vực này có con gái nhảy sông, hoặc là mất tích không ạ?
Không có. Chú Thiên lắc đầu một cái, chợt hít một hơi: Chú thấy tin tức trên tivi nói, thành phố A có thiếu phu nhân của một tập đoàn rất lớn nhảy sông. Không biết đó có phải là người mọi người đã cứu hay không?
Nếu đúng như lời của chú ấy, vậy thì phát tài rồi!
Từ Duyệt không hề nghĩ ngợi mà lắc đầu: Chắc chắn là không phải! Cô ta cũng chỉ mười bảy, mười tám tuổi như chị cháu thôi, sao có thể là thiếu phu nhân được chứ? Hơn nữa, lúc cứu lên quần áo cô ta rách rưới, căn bản không thể nào là người nhà giàu!
Mặc dù gương mặt kia so với cô quả thật là xinh đẹp hơn, nhưng không chừng cô ta là tình nhân của người khác, bị bỏ rơi nên mới nhảy sông tự tử.
Cũng không phải là không thể, nếu thật là như thế thì quá tốt, có thể bảo cô ta bỏ tiền ra giúp nhà cháu sửa sang lại một chút. Bà cháu sẽ không cần phải vất vả như vậy rồi. Chú Thiên thở dài một cái, nói: Lúc chú bán thịt heo sẽ chú ý giúp cháu một chút, thời gian không còn sớm nữa, cháu mau về đi, thêm một lúc nữa là bà nội sẽ giục đó. Thiên Hâm, trời tối, con mang đèn pin đưa Duyệt Duyệt trở về đi.
Vâng. Thiên Hâm hiểu chuyện gật đầu: Duyệt Duyệt, em chờ anh một lát, anh đi lấy đèn pin.
Vâng. Từ Duyệt gật đầu, trong mắt tràn đầy vui mừng. Còn trẻ mà, đôi mắt liếc một cái là thấy đáy, những suy nghĩ của bản thân đều hiện cả lên trên đó.
Mưa dần dần nhỏ đi, mỗi người có một cái ô, đi đường không ai nói câu nào, một đường về đến nhà Từ Duyệt.
Bà nội ơi, cháu về rồi! Vừa vào sân, Từ Duyệt đã gọi lớn: Anh Thiên Hâm tới, là anh ấy đưa cháu về!
Chậm như vậy, cháo khét mất! Bà nội từ trong phòng bếp đi ra, trong tay bưng một chén canh gừng: Ta cho con bé uống canh gừng trước, cháu đem thịt cho vào tủ lạnh đi, sau đó đem cơm hâm lại, xào bắp cải nữa. Thiên Hâm à, cháu ngồi xuống trước đi, ta lại quên bảo Duyệt Duyệt mang gừng tới cho cháu rồi, đợi chút ta đi lấy cho cháu.
Vâng. Thiên Hâm đáp, đi đến cửa phòng của Từ Hân và Từ Duyệt, dĩ nhiên, người đang nằm trên giường lúc này là cô gái được họ cứu.
Bà cầm bát để trên một chiếc ghế, nhẹ nhàng nói: Bà đỡ cháu uống canh gừng nhé. Hân Hân đã đi hái thảo dược giảm sốt cho cháu rồi, chờ ở đây, rất mau sẽ về thôi.
Vâng... Cô cố nặn ra một nụ cười cảm kích, phải mất tới nửa ngày, nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.
Mượn sức lực của bà, cô miễn cưỡng ngồi dậy, phát hiện trên người mình đang mặc quần áo ngủ thật dày.
Bà một bên đỡ cô, một bên lấy thêm một cái gối khác, nhưng quá xa, không với tới, không thể làm gì khác hơn là quay đầu hướng về phía cửa gọi: Thiên Hâm, cháu vào đây, đem cái gối đưa cho ta.
Vâng. Thiên Hâm vội vàng đi vào, cầm một cái gối khác lên, đến đầu giường đưa cho bà.
Bà đem cái gối đặt sau lưng cô gái, mới buông tay một lúc, cô đã ngã xuống bên cạnh.
Thiên Hâm nhanh tay lẹ mắt tiến lên đỡ, ánh mắt theo bản năng rơi xuống mặt cô, trong mắt hiện lên một trận kinh hãi.
Cô không sao chứ? Anh ta đỡ lấy bả vai gầy yếu của cô, không nhịn được mở miệng hỏi.
Cô lắc đầu một cái, dường như ngay cả sức lực mở mắt cũng không có. Dù anh ta cách lớp quần áo ngủ dày như vậy, cũng có thể cảm nhận được người cô nóng lên. Nhất định bị sốt không nhẹ, mưa lớn thế này, cũng không biết trôi trên sông như vậy bao lâu rồi.
Đỡ con bé đi, ta đút nó uống canh gừng. Bà thở dài: Mặc dù là bị sốt, nhưng trong thân thể nhất định là có hàn khí, phải đuổi hàn khí đi trước, lúc nữa ta sẽ đi nấu cháo cho cháu.
Cô nhẹ gật đầu một cái, há miệng ra một nửa, uống canh gừng ấm nóng vào, tựa hồ có cảm giác khá hơn một chút.
Cô tên gì? Người thiếu niên bên cạnh hỏi.
An... An Sơ... Cô nói được hai chữ liền ho khan một trận, ngay cả hô hấp cũng có chút gấp gáp.
Cô chỉ cảm thấy cổ họng đau như lửa đốt vậy.
Đừng nói chuyện vội. Bà liền vội vàng nói, cầm khăn giấy giúp cô lau miệng: Chờ thân thể cháu khỏe hơn một chút thì nói cũng chưa muộn, bây giờ giữ lại chút sức lực đã, cháu nhìn bản thân đi, ngay cả ngồi cũng không vững nữa. Đây, há miệng nào.
Trên mặt Thiên Hâm thoáng áy náy, tựa hồ muốn xin lỗi không nên hỏi cô vấn đề đó ngay, lúc này, sức khỏe mới là quan trọng nhất.
Uống canh gừng xong, Thiên Hâm theo lời bà dặn chăm sóc cô thật tốt, không bao lâu, cô đã chìm vào giấc ngủ. Trong mơ, cô lại một lần nữa từ trên cầu rơi xuống, cảm nhận cái chết đang cận kề...
Lạnh... Môi cô run rẩy, thốt lên một từ.
Bà ơi, cô ấy nói lạnh. Thiên Hâm khẩn trương nhìn về phía bà, đề nghị: Nếu không mang cô ấy tới nhà cháu đi, nhà cháu có máy điều hòa.
Máy điều hòa cũng không phải là thứ tốt gì. Bà lắc đầu một cái: Hơn nữa thời tiết này... Mang con bé tới nhà cháu thì khác gì làm khổ nó thêm. Cháu trông con bé nhé, ta đi lấy thêm cái chăn, lên cơn sốt chính là như vậy, lúc lạnh lúc nóng.
Bà lẩm bẩm, đi ra khỏi phòng.
Cô nói là An Sơ? Thiên Hâm nhìn An Sơ Hạ đang ngủ không yên, biết rõ rằng cô ngủ, không thể trả lời, nhưng vẫn không nhịn được liền hỏi: Là An Sơ, hay là có ba chữ?
Đáp lại anh ta là không khí tĩnh lặng, cùng tiếng hô hấp nặng nề.
Hy vọng cô mau khoẻ lại, tỉnh dậy nói cho tôi biết. Thiên Hâm vừa nói, gương mặt dâng lên ý cười.
Chuẩn bị cơm tối xong Từ Duyệt từ trong phòng bếp đi ra, một mạch tới phòng, thấy Thiên Hâm cùng bà nội đều dùng ánh mắt ân cần nhìn cô gái trên giường, liền không vui lắm nói: Mọi người lo lắng cho cô ta như vậy làm gì? Bà nội, chị cháu đâu ạ?
Bà quay đầu lại: Đi hái thảo dược trị hạ sốt cho con bé rồi, chắc một lát nữa sẽ về thôi? Cơm tối cháu làm xong chưa, làm xong rồi thì ăn trước đi, ta ở đây trông con bé.
Thiên Hâm liền vội vàng nói: Cháu có thể giúp mọi người trông, bà nội, Duyệt Duyệt, mọi người đi ăn cơm tối trước đi.
Bà nội do dự một chút, rồi gật đầu: Con bé tỉnh lại mà muốn uống nước, thì cháu hãy đem nước trong bình giữ nhiệt màu đỏ cho con bé uống, trong đó là nước ấm, cũng không quá nóng.