Lúc ấy, khi bà biết có sự tồn tại của Kim Khả, tối hôm đó tôi từ công ty trở về, bà cũng là mở bài này Paganini 《 Nữ Vu múa 》. Hàn Lục Hải nhàn nhạt nói, tiện đà hỏi: Bà làm sao mà biết được, khi nào thì biết?
Hàn Lục Hải nói ngày đó, là một ngày đen tối trong đời bà. Bà cho rằng Hàn Lục Hải thật là bởi vì bận rộn công việc mới không trở về nhà, đêm tân hôn đều ở trong thư phòng xem văn kiện. Sau này, bà mới biết được, thì ra toàn bộ đều là vì có sự tồn tại của cô gái tên Kim Khả kia.
Nhưng bà cái gì cũng đều không nói, cái gì cũng đều không có làm, thậm chí cũng không hận Kim Khả.
Bởi vì và biết, Kim Khả cùng với Hàn Lục Hải bên nhau từ trước, bà mới đúng là người thứ ba, trước đây bà căn bản không biết còn có sự tồn tại của Kim Khả này.
Vì thế, bà mở một khúc nhạc, chính là Paganini 《 Nữ Vu múa 》, sau khi Hàn Lục Hải từ công ty trở về, bà đi lên giúp Hàn Lục Hải cất áo khoác, ngồi bình tĩnh nhìn ông ăn cơm.
Mãi cho đến khi Hàn Lục Hải cơm nước xong, bà mới đứng lên, đem một lá thư chuyển lên trước mặt ông, ngữ khí cực kỳ nhạt nhẽo nói: Tôi không nghĩ muốn ở giữa các người làm kẻ thứ ba, kết hôn đi, chúc hai người hạnh phúc.
Trong phong thư kia, chính là một tờ giấy thỏa thuận li hôn, hơn nữa đã có chữ ký của bà rồi.
Chính là thời điểm đó, Hàn Lục Hải mới bắt đầu tiếp nhận bà, cứ thế về sau triệt để buông xuống Kim Khả, về sau, mới có Hàn Thất Lục.
Mà hôm nay, bà vẫn lại là mở bài này 《 Nữ Vu múa 》, trên mặt vẻ mặt cũng là sóng nước không xao động.
Hơn mười phút trước. Khương Viên Viên cực kỳ bi ai nói: Truyền thông đã đưa tin, Hàn Lục Hải, tôi muốn ông đưa tôi đi Lệ Giang!
Hàn Lục Hải nắm chặt quả đấm, đi vài bước lên phía trước: Bà đi cũng không làm được gì, người tìm kiếm rất nhiều, thiếu một người là bà cũng không ít, bà vẫn nên ở nhà chờ tin tức đi. Bà ngoan ngoãn ngủ một giấc, lúc tỉnh dậy đều không có chuyện gì rồi.
Hàn Lục Hải! Khương Viên Viên vung tay lên, trực tiếp đem len cùng khăn quàng cổ mới đan một nửa ném tới trên mặt Hàn Lục Hải: Ông không cần Sơ Hạ, nhưng tôi cần! Trong lòng tôi, đã sớm coi Sơ Hạ là con gái do mình sinh ra! Ông không đưa tôi đi đúng không? Được! Tôi tự lái xe đi!
Khương Viên Viên nói xong, từ trên ghế sofa nhảy xuống, trực tiếp nhằm phía cửa đi đến.
Không được đi! Hàn Lục Hải tiến lên vài bước giữ bà lại, sau khi ném cho Hàn quản gia một ánh mắt, cau mày nói: Bà đều đã mấy trăm năm không có lái xe, như thế nào có thể một mình lái xe đi? Nếu bà thật sự muốn đi, tôi đưa bà đi!
Thật sao? Khương Viên Viên lúc này mới yên tĩnh trở lại, ngơ ngác nhìn Hàn Lục Hải, không dám tin Hàn Lục Hải quả nhiên đáp ứng.
Phải biết rằng lúc này ra khỏi cửa, các phóng viên khẳng định giống như lũ ruồi bọ nhìn thấy phân vô cùng hưng phấn. Tuy nhiên hình dung chính mình là phân có phần là lạ, nhưng phóng viên khẳng định sẽ như ong vỡ tổ. Nếu như bà làm ra điều gì thất thố, liền có thể trực tiếp làm mất mặt Hàn gia.
Vậy mà Hàn Lục Hải nhanh như vậy liền đáp ứng?
Bà mới vừa cong môi lên, trên mặt biểu tình lập tức liền cứng lại, bà hơi hơi quay đầu, Hàn quản gia chính là đang nhổ kim tiêm ra.
Thực xin lỗi, phu nhân. Hàn quản gia thâm sâu khom người cúi đầu, cầm trong tay cái ống tiêm.
Ông... Các người... Khương Viên Viên ra sức lắc đầu, ý đồ đem cảm giác trong đầu nặng trĩu vứt ra ngoài, nhưng tựa như cũng không có tác dụng gì, tầm mắt trở nên càng ngày càng mơ hồ, bên tai khúc nhạc cũng dần dần nghe không được.
Ý thức sau cùng, là cảm giác có người đi lên đỡ bà ngã xuống.
Hàn Lục Hải khom lưng, đem Khương Viên Viên bế lên, thở dài một tiếng nhìn Hàn quản gia nói: Ông không cần tự trách, nếu bà ấy tỉnh, khẳng định dù như thế nào cũng phải đi Lệ Giang. Không nói đến những phóng viên, nếu bà ấy nhìn thấy nước sông Lệ Giang chảy xiết như thế, thực đến chỗ hiện trường, bà ấy khẳng định sẽ tan vỡ mất. Đi lên lầu mở cửa phòng, để cho bà ấy ngủ một giấc thật tốt.
Hàn quản gia gật đầu, vội vàng ở phía trước dẫn đường.
Ngày hôm sau, cả thành phố A đều đã chấn động, vị hôn thê của người thừa kế tương lai tập đoàn Hàn thị, con gái nuôi của An Dịch Sơn, người Lăng Lão Thái Gia muốn lấy về làm cháu dâu An Sơ Hạ rơi xuống sông Lệ Giang, người đến bây giờ vẫn chưa tìm thấy!
Từ điểm tâm sáng của xã hội thượng lưu, cho tới hiệu ăn sáng của dân chúng tầm thường, không có một chỗ nào không thảo luận chuyện ở Lệ Giang. Có người nói là An Sơ Hạ rơi xuống Lệ Giang không phải ngoài ý muốn, mà là người vốn muốn nhảy sông Hứa Niệm Niệm kia đẩy cô ngã xuống.
Cũng có người nói An Sơ Hạ là vì hãm hại Hứa Niệm Niệm, cố ý nhảy xuống, không nghĩ tới nước sông quá mạnh, không đợi được nhân viên cứu hộ đến đã bị cuốn đi rồi.
Sự tình càng truyền càng loạn, càng truyền càng khác đi.
Nếu anh muốn một tầng một tầng một tầng khám phá trái tim của tôi, anh sẽ phát hiện... Mã Cách nửa thân thể dựa ở trên lan can, một bàn tay uống trà lài, một bàn tay đưa xuống di động ấn nút nghe.
Chuyện gì?
Ánh mắt của cô nhìn phía xa cây hoa quế kia Đại Hổ đang nói chuyện với Nam Cung Tử Phi, vẻ mặt cô tràn đầy hạnh phúc. Chỉ cần có thể nhìn Nam Cung Tử Phi, đối với cô mà nói, đã là hạnh phúc lớn nhất rồi.
Cô còn không biết sao? Tiếng Đỗ Giản Nhiên từ trong điện thoại truyền ra, vội vàng mà lại muốn bảo trì bình tĩnh: An Sơ Hạ vì cứu Hứa Niệm Niệm, rơi xuống Lệ Giang, người đến bây giờ vẫn chưa tìm thấy!
Mã Cách nhìn Nam Cung Tử Phi rồi tiếp nói: Đỗ Giản Nhiên, cô cũng quá thiếu kiên nhẫn rồi? Người không tìm thấy, nói cách khác, thi thể cũng còn không có tìm thấy. Nhỡ đến lúc An Sơ Hạ còn sống lại xuất hiện, cô thế này không phải là vui mừng vô ích sao? Bình tĩnh đi, đợi khi tìm được thi thể rồi hẵng vui mừng.
Chỉ cần một ngày thi thể còn chưa tìm thấy, lòng của cô ta một ngày cũng không bỏ xuống được. Nếu An Sơ Hạ thật sự như vậy đã chết, cô ta thật còn không biết có nên vui mừng hay không rồi. Nếu trên thế giới thật sự không còn có An Sơ Hạ này, vậy cô ta cũng có thể đõ phải tốn công bày mưa tính kế rồi. Nhưng như vậy, An Sơ Hạ cũng chết quá thoải mái rồi!Đầu bên kia điện thoại Đỗ Giản Nhiên trầm mặc một hồi lâu mới nói: Cô nói đúng, nếu lỡ cô ta còn sống, tôi sẽ là Bạch Khai Tâm rồi! Bây giờ còn không thể thả lỏng cảnh giác, Thất Lục thiếu gia tìm cô ta một buổi tối, tôi nhìn đều đã cảm thấy được đau lòng. Đúng rồi Mã Cách, chúng ta hiện tại làm cái gì đây?
Giờ phút này Đại Hổ cùng Nam Cung Tử Phi đã nói chuyện xong, Đại Hổ ánh mắt đột nhiên nhìn đến đây, Mã Cách tâm căng thẳng, tay nắm di động cũng không tự chủ được tăng thêm lực.
Cô ta dời ánh mắt, nhanh chóng nói: Chờ, việc chúng ta cần phải làm bây gời là chờ, thời điểm này chúng ta không cần làm bất cứ chuyện gì, ngoài chờ. Tôi còn có việc, cúp máy trước.
Nói xong, cô ta thần tốc cúp điện thoại, hạ chén trà cùng điện thoại xuống, giơ lên cánh tay lên quơ quơ: Đại Hổ ca! Các anh đang nói cái gì vậy?
Đại Hổ không để ý cô ta, trợn trừng mắt liền đem thân thể mình đi vòng qua cô ta.
Cậu không cần luôn lấy loại thái độ này đối với cô ấy. Nam Cung Tử Phi nhàn nhạt nói: Tôi biết cậu không thích cô ấy, nhưng sau này nên khắc chế lại đi.
Biết rõ, tôi nhanh chóng đi. Đại Hổ bĩu môi, qua một lúc lâu sau mới nghiêm mặt nói: Dù sao, chuyện của phía bên kia chính bọn nó đều đã làm tốt, chúng ta nên ít quan tâm đi, dù sao anh cũng không có ý đồ lớn. Bất quá...
Tiếng Đại Hổ ngừng lại một chút, dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Nam Cung Tử Phi.
Nam Cung Tử Phi bị Đại Hổ nhìn có phần không thoải mái, lườm cậu ta, không hờn giận nói: Sao lại dùng loại ánh mắt này nhìn tôi? Cậu muốn nói gì?
Đại Hổ trên mặt biểu tình ngưng trệ một hồi, đột nhiên nặng nề tay ôm lên đầu, nói: Anh ngày hôm qua sau khi trở về có phải hay không đã đánh Piano cả một buổi tối?
Nam Cung Tử Phi trên dưới nhìn cậu ta một cái: Cậu cuối cùng muốn nói gì?
Anh trả lời vấn đề tôi hỏi trước đã. Đại Hổ không tự chủ được tiến lên một bước, vội vàng dò hỏi: Anh có phải hay không đánh Piano xong rồi liền trực tiếp về phòng ngủ không?
Chẳng thế thì gì? Nam Cung Tử Phi ánh mắt lạnh nhạt.
Đánh Piano xong không đi ngủ chẳng lẽ còn đi chơi bóng sao?
Không, không, là nên đi ngủ, buổi tối vốn là nên đi ngủ. Đại Hổ liên tục gật đầu, cười khan vài tiếng nói: Em đột nhiên nhớ tới em có bài tập còn chưa làm, em đi trước làm bài tập, có việc gọi em.
Cậu ta nói xong, bước chân vội vàng chạy đi.
Cậu ta còn đang nghĩ! Khó trách Nam Cung Tử Phi một chút đều không có nhắc tới chuyện An Sơ Hạ, khó trách buổi sáng anh biểu hiện bình thường như vậy, chuyện này cũng đều là việc nhỏ thông thường, khó trách anh không hề phản ứng.
Thì ra An Sơ Hạ đêm qua xảy ra chuyện anh từ đầu đã không biết!
Khó trách, khó trách!
Nhưng mà, không biết cũng không phải chuyện xấu gì, nếu thực sự biết rõ, Tử Phi trong lòng khẳng định cực kỳ lo lắng, chẳng bằng lừa gạt trước. Huống chi, cậu ta tin tưởng vững chắc An Sơ Hạ nhất định sẽ không có chuyện gì!
Nguyên bản cậu ta còn chờ Nam Cung Tử Phi sau khi phân phó chuyện bang phái, liền phân phó cậu ta phái người đi Lệ Giang hỗ trợ tìm kiếm An Sơ Hạ. Nhưng hiện tại xem ra, cậu ta chỉ có thể vụng trộm lén phái người đi.
Đợi một chút! Nam Cung Tử Phi đột nhiên mở miệng, tiếng nói đột ngột dọa Đại Hổ nhảy dựng.
Là hoảng sợ thật, Đại Hổ vội dừng bước, xoay người lại: Chuyện gì?!
Phản ứng khác thường này, tuyệt đối là có chuyện gì gạt anh.
Nam Cung Tử Phi đi lên phía trước vài bước, đi tới trước mặt Đại Hổ, một đôi mắt tựa như theo dõi cậu ta, không buông tha nửa điểm biểu hiện biến hoá trên mặt cậu ta.
Cậu giấu tôi cái gì? Nam Cung Tử Phi trầm giọng hỏi, tiếng nói trầm thấp lộ ra một dòng áp lực làm cho người ta không thở nổi.
Trước mặt Nam Cung Tử Phi, cậu ta chưa bao giờ nói dối, cũng không dám nói dối.
Chính lần này, cậu ta được nói dối Nam Cung Tử Phi!
Em... Đại Hổ gãi gãi đầu, khóe miệng cứng ngắc nhếch lên: Được rồi, em thừa nhận, hầm rượu của anh ở dưới đất rượu Laffey tám mươi hai năm kia bị em lấy uống.
Nam Cung Tử Phi biểu hiện vạn năm không thay đổi bỗng thả lỏng, lộ ra một tia buồn cười: Là cái này?
Đại Hổ ngầm nhéo đùi mình một cái, cảm giác đau đớn ngược lại để cho cậu ta trấn định lại, cậu ta nhún vai: Chẳng thế thì sao? Lão Đại, anh hẳn không giận em đúng không? Em lần sau cũng không tái phạm nữa...
Về sau sẽ không còn nói dối anh cái gì, chỉ lần này. Thực xin lỗi!
Vậy cậu làm bài tập đi thôi, tôi đi đánh đàn. Nam Cung Tử Phi nói xong, bước chân đi hướng phòng đàn.
Đại Hổ đứng ngây vài giây, nói với theo bóng lưng Nam Cung Tử Phi: Gần đây như thế nào anh luôn luyện đàn? Dường như mấy người thời trung cổ thật kỳ lạ.
Bước chân Nam Cung Tử Phi ngừng lại một giây, rất nhanh khôi phục bình thường.