Hai vị này sau khi cho Khương Viên Viên gọi điện thoại thì liền chạy lấy người dường như dáng vẻ rất nhiều việc. Hai vị nhà hóa trang kia cùng nhà tạo mẫu tóc chân trước mới vừa đi sau lưng hóa trang đổi y phục Hứa Niệm Niệm liền đi đến.
Nhìn về An Sơ Hạ, đồng thời sửng sốt, cùng mang theo vẻ mặt khinh thường đi lên phía trước: A...Tôi đương người nào à! Có thể mời vị đại sư kia đến vốn dĩ là người à.
Không phải cô ấy còn có thể là cô hay sao? Mạc Hân Vi mặc quần áo trắng áo ngực đi vào gian phòng, mặt sau lại vẫn đi theo thay đồng phục. Xem ra Mạc Hân Vi cũng có tiết mục.
Hứa Niệm Niệm dường như không nghĩ muốn cùng Mạc Hân Vi cãi nhau nhấp môi dưới đưa tiểu người hầu của mình theo đi một bên điều chỉnh kiểu tóc.
Người này, liền là tiện miệng. Mạc Hân Vi không có đố kị với An Sơ Hạ nói: Sơ Hạ, cô cũng đừng để ý miệng người ta nói đây là cùng chính mình không qua được à!
Mạc Hân Vi thật đúng là khi nào nói chuyện đều có thể châm chọc nghe được Hứa Niệm Niệm sắc mặt thiếu chút nữa khí thành màu gan heo.
Cô ngưu! Mạnh Tiểu Nam vươn ra một cái ngón tay cái. Nghe nói cô muốn đàn đàn dương cầm?
Mạc Hân Vi một bên nhìn chính mình làm tốt móng tay một bên hỏi: Đàn bài nào? Đến lúc đó cô biết liền à!
An Sơ Hạ nhìn lơ, vô cùng cười khẽ. Cô thừa nước đục thả câu! Mạc Hân Vi trợn trừng mắt, kêu Viên thuốc điều chỉnh tóc. Viên thuốc một bên giúp đỡ Mạc Hân Vi phun keo, một bên dò hỏi: Sơ Hạ, cô tự thay đồng phục lên sân khấu hay sao?
An Sơ Hạ sững sờ một chút nhân tiện cười nói: Có một chút biến cố nhỏ, trang phục lấy đi sửa lại mới có thể đi lên sân khấu.
Xem thế Mạc Hân Vi cũng không cố tóc lại vẫn chộp vào Viên Thuốc trong tay quay mạnh đầu bởi vì tóc bị nắm một cổ túm cảm nhận sâu sắc tức đánh úp lại.
Cô hít một hơi thật sâu cũng không cố đau đớn kinh ngạc nhìn An Sơ Hạ hỏi: Cô nói trang phục không còn tốt? Có lầm hay không?
Nói một phen khiến cho mọi người trong phòng nhìn về phía An Sơ Hạ. Mạnh Tiểu Nam chống nạnh hô to với mọi người xung quanh: Nhìn cái gì vậy? Cẩn thận tôi đem tròng mắt các người lòi ra!
Sự tình đến mức này cũng không dấu diếm An Sơ Hạ thoải mái thừa nhận: Ừ, bị người cắt rồi. Tôi đi! Mạc Hân Vi Cọ một phen đứng dậy tinh thần tức giận nói: Ai làm?!
Không biết vì sao, những người này vây xem không hẹn mà cùng nhìn về phía Hứa Niệm Niệm. Hứa Niệm Niệm tay lấy di động run lên vội vàng giải thích:
Không phải tôi! Người tôi ghét là Giang Nam cắt y phục của cô làm cái gì? Hơn nữa! Tôi một mực ở bên ngoài trang điểm hóa trang ngay tại vừa rồi ta mới tiến vào!
Hứa Niệm Niệm tinh thần khẩn trương loại chuyện này nếu thực nói xấu bị cô làm Hàn Thất Lục tuyệt đối hẳn không tha cho cô! Tiêu Minh Lạc cũng chỉ càng thêm chán ghét cô! Không phải cô.
An Sơ Hạ thở dài nói: Mặc kệ là ai sự tình đều đã xảy ra. Hiện tại quan trọng nhất ta có thể sửa lại trang phục trước khi lên sân khấu.
Mạc Hân Vi vỗ đùi: Cô nói sớm nha! Tôi chuẩn bị vài bô quần áo, sau cùng chọn cái váy này, cô cùng ta đi vào trong phòng chọn, chọn được thì mặc!
Mạc Hân Vi nói hào khí vạn trượng, nếu lúc trước cô cùng An Sơ Hạ là địch thủ nhưng hiện tại hai người quan hệ thì tương đương với bạn bè thân thiết.Mạnh Tiểu Nam kéo tay áo An Sơ Hạ nói: Nếu thực sự không kịp, tự mặc quần áo của cô đi. Ngay thời điểm An Sơ Hạ đồng ý, chuông điện thoại di động vang lên.
Nhấn nút nghe một cái, là Khương Viên Viên. Tiểu Sơ Hạ, con đừng có gấp, còn có một bước cuối cùng, lập tức thì tốt, con an tâm ở nơi đó chờ.
Được,mẹ An Sơ Hạ nói xong cúp điện thoại. Là nói tới kịp sao? Mạc Hân Vi thân thiết hỏi. An Sơ Hạ gật gật đầu: Ừ, nói là lập tức thì tốt. Cảm ơn cô.
Cảm ơn cái gì? Mạc Hân Vi trợn trừng mắt lại ngồi xuống. Ở đây người sáng suốt có thể nhìn ra được thể hiện ở Mạc Hân Vi cùng An Sơ Hạ đồng ý ở nhiều con đường.
Một bên Hứa Niệm Niệm gắt gao tìm di động đột nhiên nói: Vì chứng minh sự trong sạch của tôi tôi nhất định điều tra ra là ai làm.
Tuy nhiên An Sơ Hạ nói không hẳn là cô làm nhưng là nhìn ra nơi này rất nhiều người đều hoài nghi là Hứa Niệm Niệm làm.
Tuy nhiên cô không hề chứng minh ở đây nhưng cô đã sai người khác đi làm. Dù sao...Nơi này học sinh hội tụ nhiều như vậy mà rất nhiều người đúng là bình thường cô cùng Hứa Niệm Niệm cực kỳ thân.
Mạnh Tiểu Nam từ đầu không phản ứng Mạc Hân Vi cùng Viên Thuốc lại càng vội vàng trách sự việc do cô, chỉ có An Sơ Hạ đối với cô nở nụ cười một chút: Cảm ơn.
Không cần cô giả mù sa mưa! Tôi chỉ là vì chứng minh chính mình trong sạch mà thôi! Hứa Niệm Niệm nói xong thở phì phì đi ra phòng.
An Sơ Hạ sửng sốt lập tức bất đắc dĩ lắc đầu. Lúc đó bên ngoài đã bắt đầu lục tục tiến vào tất cả muốn lên sân khấu mọi người đều đã vào phòng đợi lên sân khấu, không khí lập tức khẩn trương lên.
Sơ Hạ đừng có gấp khẳng định có thể đưa đến. Mạnh Tiểu Nam hạ giọng an ủi. Mạnh Tiểu Nam vừa nói xong đã bị Viên Thuốc kéo đi qua.
Chỉ nghe Viên Thuốc nói: Thất Lục thiếu gia có phải đi tìm người cắt y phục hay không? Sớm chị Vi nói chỉ cần tìm ra người kia cô nhất định để cho cô ta tại Tư Đế Lan sống không được!
Mạc Hân Vi phong cách làm việc ngoan độc lúc đầu có thể sánh bằng Mạnh Tiểu Nam đều ngoan độc thủ đoạn của cô có thể để cho người kia tại Tư Đế Lan sống không được.
Nhưng hiện tại trọng điểm không phải cái này mà là.... Tôi đều đã quên còn có Thất Lục thiếu gia này tôn đại thần! Mạnh Tiểu Nam vỗ đầu mình một cái nói: Tôi từ đầu quên nói cho Thất Lục thiếu gia! Từ từ, ta giống như...Buổi chiều chi hậu thì không có tái kiến quá người khác rồi.
Viên thuốc nghe được sửng sốt: Cô cư nhiên quên mất Thất Lục thiếu gia...Coi như quên đi, tính tôi phục các người rồi. Trang phục như thế nào còn không có đưa tới? Nếu không tôi đi trước lấy trang phục chị Vi, thật sự không được cũng chỉ mặc trang phục chị Vi.
Mạnh Tiểu Nam do dự một chút trễ nhưng vẫn còn gật đầu: Tôi với cô cùng đi! Hai người cùng An Sơ Hạ và Mạc Hân Vi chào hỏi một tiếng rồi bỏ chạy ra khỏi phòng.
Nếu vừa nói còn có Mạnh Tiểu Nam ở bên cô cho nên cũng hiểu được không có gấp, bây giờ Mạnh Tiểu Nam vừa đi, cô thật có phần không bình tĩnh dâng lên.
Không dám lập tức thì tốt, mà lúc này người chủ trì đều đã lên đài đọc diễn văn, trang phục còn chưa sửa xong. Tình cảnh này, cô sao có thể không nóng nảy?
Dường như nhìn ra sự sốt ruột của cô, Mạc Hân Vi cố ý mở miệng: Vớ vẩn! Cô có xem tiết mục của ta là tiết mục hay không? Không có. An Sơ Hạ thật có lỗi lắc lắc đầu.
Cô trừ tiết mục mình ra, thật đúng là không có chú ý tới tiết mục của những người khác. Dù sao... mấy ngày này cô dường như đầu óc choáng váng, đêm thì nằm mơ đều là đang đánh đán.