Sao thế? Thấy mất mát sao? Hàn Thất Lục đóng máy tính lại, cười lạnh nhìn cô.
Chậm rãi mở to mắt, mắt cô cũng không dừng lại trên người Hàn Thất Lục, chỉ nhỏ giọng nói với người lái xe: Chú, phiền chú mở cửa sổ xe dùm cháu một chút? Hình như bị khóa rồi.
Người lái xe cung kính gật đầu một cái, mở khóa, cô thong thả mở cửa sổ ra. Không khí trong lành của trời sắp tối thổi vào cổ cô, làm cho cô tỉnh táo hơn rất nhiều.
An Sơ Hạ, mày không thể tức giận với hắn a.
Này! Cô có nghe tôi nói gì không? Trong giọng nói Hàn Thất Lục đã mang theo chút lửa giận, gầm nhẹ hỏi cô.
Thấy cô thu hồi ánh mắt đang nhìn ra cửa sổ, chậm rãi nhìn hắn, một lúc sau, An Sơ Hạ có chút hoảng hốt nhìn hắn. Hắn đúng là rất đẹp trai a, giống như một hoàng tử trong truyện tranh. Chỉ là tính tình rất xấu xa!
Không, tôi không mất gì cả. Cô mỉm cười ôn hòa trả lời. Không giống như trước đây, vặn thật cao âm lượng. Có lẽ cô đang học im lặng, sau này hắn sẽ không thường xuyên tìm cô chứ?
Hơn nữa, cô quả thật là không có gì mất mát. Có gì mất mát được, sau khi đến Hàn gia sẽ tranh thủ chút thời gian gọi cho Giang Thần Xuyên, nói thư không cẩn thận đã bị gió thổi đi, hỏi hắn trong thư viết gì là được!
Huống chi, Giang Thần Xuyên kia có thể viết gì được chứ? Chắc là thư khiêu chiến...
Nhìn An Sơ Hạ mệt mỏi ánh mắt vô cùng lạnh nhạt, trong lòng Hàn Thất Lục cảm thấy tức giận. Ý cô là sao? Rõ ràng là rất mất mát không phải sao?
Tôi không mất cái gì a. Cô lại trả lời lại một lần: Tôi chỉ gọi điện đến hỏi thôi, không sao, anh đừng tự trách.
Cô tự giải thích biểu tình tự trách kia của hắn... Khẽ cắn môi, Hàn Thất Lục miễn cưỡng nhìn sang chỗ khác tránh cô, nếu không sẽ không nhịn được mà quăng cô ra khỏi xe!!
Tự trách? Có quỷ mới tự trách mình!
Xe qua cổng lớn của Hàn gia, cách nhà khoảng một chút mới dừng xe. Đứng trước xe là Hàn quản gia đang cười hiền lành. Ông vội vàng đến mở cửa giúp Hàn Thất Lục, một người hầu khác ở bên cạnh quản gia cũng chạy tới mở cửa giúp An Sơ Hạ.
Cách đối xử này, đến bây giờ cô vẫn thấy có chút không quen.
Cô bước ra khỏi xe, đột nhiên nhớ ra cái gì, quay đầu chui lại vào trong xe, lấy ra một chồng sách.
Sơ Hạ tiểu thư, để tôi cầm cho! Hàn quản gia đến trước mặt cô, không đợi cô nói liền giúp cô cầm chồng sách. An Sơ Hạ đành thôi, để ông cầm giúp. Nếu không cho ông cầm không chừng sẽ tốn thời gian ở đây cả ngày mất.
Hàn Thất Lục đi trước đột nhiên xoay người lại.
Ánh mắt gắt gao nhìn An Sơ Hạ: An Sơ Hạ, nếu cô dám gọi hỏi trong thư viết gì, cô sẽ... chết, chắc!
Những lời này của Hàn Thất Lục gần như rít lên. Hắn đang rất tức giận!
Tại sao? Cô khó hiểu chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm Hàn Thất Lục. Chỉ thấy ánh mắt khinh thường của hắn đang nhìn cô: Vì đây là mệnh lệnh của bổn thiếu gia! Chẳng lẽ cô quên rồi sao? Cô chính là người hầu của bổn thiếu gia!