Cuối cùng, Hàn Thất Lục vẫn lại phải gật gật đầu: Ừm.
Hướng Mạn Quỳ trên mặt nhất thời lộ ra sự vui sướng, cô tiếp tục hỏi: Anh lo lắng cho em nhiều vậy sao? Củi tỷ nói với em, tối hôm qua là do anh đưa em tới. Vào lúc đó anh...Sợ em... Sẽ chết sao?
Sợ cô chết sao?
Hàn Thất Lục tự hỏi lòng mình, hắn tái như thế nào lãnh huyết kia cũng là một cái mạng, nói không sợ chắc chắn là gạt người. Nhưng sợ hãi và tình yêu không liên quan gì đến nhau cả.
Sợ lắm sao? Hướng Mạn Quỳ hỏi lại một lần nữa, ánh mắt nhìn thẳng vào Hàn Thất lLục.
Ừm. Hàn Thất lục lần thứ hai gật đầu.
Thật sao? , cô nhìn ra được, Hàn Thất lục không nói dối, đây có phải là điều chứng mình Hàn Thất Lục vẫn còn để ý đến cô?
Nhất định là như vậy!
Tối hôm qua cô dám động thủ, nên liền dám khẳng định Hàn Thất Lục nhất định sẽ đến cứu cô! Cô cá cược, dùng tính mạng của mình cá là Hàn Thất lục sẽ đến cứu cô!
Điều khó khăn nhất của tất cả những người đàn ông đều là mối tình đầu, cô không tin trong lòng Hàn Thất Lục không bị rung động. Mà sự thực đã chứng minh rằng cô đã thắng!
Ăn trước khi đông tây đi. Hắn không quên cuộc điện thoại mà củi tỷ gọi cho hắn, chính là khuyên Hướng Mạn Quỳ ăn cơm.
Hắn bưng nước canh bổ huyết táo đỏ của cây long nhãn đến trước mặt cô, sau đó không làm gì nữa.
Em phải ăn thế nào đây? Hướng Mạn Quỳ dẩu miệng nói: Anh giúp em đi!
Cổ tay của Hướng Mạn Quỳ vẫn đang quấn băng, mấy gốc tĩnh mạch vừa mới tiếp lên, lúc này không thể làm gì.
Hàn Thất Lục mặc dù lớn như vậy nhưng từ nhỏ đến lớn đều có người hầu kẻ hạ, có thể bị bắt giúp cô ăn bữa sáng, cho dù là trước kia cô và Hàn Thất Lục lúc ấy thì cô cũng không được đãi ngộ như thế này.
Cô cảm thấy mỹ mãn liền nhếch miệng: Ôi nóng, ôi, anh phải giúp em thổi đó.
Tuyệt đối theo ý cô!
Hàn Thất Lục ở trong lòng cố gắng nhẫn nhịn.
Chẳng qua Không phải là thổi một phen nước canh
Ngay khi Hàn Thất Lục mới vừa đưa thìa giơ lên trước mặt cô, cửa phòng bệnh gõ vang.
Tâm trạng của Hướng Mạn Quỳ rất tốt, không biết là ai nhưng cũng cười nói: Mời vào.
Cửa phòng bệnh được đẩy ra, người đi vào thực ra là...
An Sơ Hạ! Hướng Mạn Quỳ kinh ngạc, cô còn tưởng là bác sĩ hay y tá gì đó, không nghĩ chính là An Sơ Hạ!
An Sơ Hạ thân hậu lại vẫn đi theo một cái Lưu Đông Vũ, nhìn qua Hàn Thất Lục, Lưu Đông Vũ nhún vai, làm một động tác không nề hà chút nào.
Hắn thật sự là không hề nề hà a! Lúc ấy An Sơ Hạ nhìn ánh mắt của hắn ở trong phòng ăn, không nói ra nhưng sẽ đem hắn nuốt sống
Đông tây. An Sơ Hạ không nhìn Hàn Thất lục, đưa tay ra, Lưu Đông Vũ vội vàng giống người em trai chuyền giỏ trái cây sang cho cô.
Giỏ trái cây này là do cô cố ý mua ở cửa bệnh viện, tới bệnh viện thăm viếng Người bệnh , không thể mặt dày hai tay trống trơn đi tới được.
Cùng lúc đó, Hàn Thất lục buông bát cháo xuống, nhanh chóng đứng dậy. Nói thật, so với Hướng Mạn Quỳ lần thứ hai chịu kích thích hắn còn sợ An Sơ Hạ chịu kích thích hơn!Có lẽ như vậy nên có vẻ hắn cực kỳ không có nhân tính, nhưng đây là do trong lòng hắn nghĩ như vậy!
Sao em lại tới đây? Hàn Thất Lục bước nhanh đến trước mặt An Sơ Hạ, chặn tầm mắt của cô: Em ở bên ngoài chờ tôi, tôi sẽ ra ngoài ngay.
An Sơ Hạ cắn môi dưới, bày ra một nụ cười giả tạo trước mặt Hàn Thất Lục: Hàn tiên sinh, phiền anh rồi.
Hàn tiên sinh...
Cái này xưng hô khiến Hàn Thất lục sửng sốt, hắn ngu ngơ nháy mắt, An Sơ Hạ đi vòng qua hắn, đi tới trước giường của Hướng Mạn Quỳ, cười tít mắt đem giỏ trái cây đặt xuống ngay chỗ Hàn Thất lục vừa ngồi.
Thế nào rồi? Đã khoẻ hơn chưa? An Sơ Hạ thân thiết hỏi.
Đối với câu hỏi của An Sơ Hạ, Hướng Mạn Quỳ cũng không muốn nể mặt cô.
Hiện tại, người mà cô không muốn thấy nhất lại đang xuất hiện trước mặt cô! An Sơ Hạ!
Thất Lục à, em không muốn nhìn mặt cô ta, anh đuổi cô ta đi đi! Hướng Mạn Quỳ cau mày, tựa đầu quay mặt đi, lộ ra bộ mặt không muốn nhìn thấy An Sơ Hạ.
Khoé miệng của An Sơ Hạ nhếch lên, không ngại phản ứng của Hướng Mạn Quỳ, chỉ là nhiệt tình đem giỏ trái cây mở ra, vừa mở ra vừa nói: Cô cần phải bồi bổ nhiều, chảy nhiều máu như vậy, chỉ truyền máu thôi thì không đủ, còn phải tự khoẻ lại bằng chính mình nữa. Người khác máu, dù sao cũng là người khác máu .
Một câu Người khác máu dù sao cũng là người khác máu hiển nhiên là lời nói đầy hàm ý, Hướng Mạn Quỳ đột nhiên xoay đầu lại, mắt nhìn chằm chằm An Sơ Hạ, nhếch miệng khinh thường nói: Máu của người khác vào trong cơ thể tôi tất nhiên là của tôi, huống chi, túi máu kia có thể là máu mà tôi hiến trước kia.
An Sơ Hạ sửng sốt, vừa muốn nói chuyện, cửa phòng bệnh bị kéo mạnh ra.
Các người... Sao ở đây nhiều người vậy? Sắc mặt củi tỷ ngạc nhiên, ánh mắt nhìn An Sơ Hạ, sắc mặt càng trở nên càng khó coi.
Cô bước nhanh đến bên giường của Hướng Mạn Quỳ, nói An Sơ Hạ nói: Thật xin lỗi cô, An tiểu thư, tôi đã không mời cô đến đây.
Tôi chỉ là tới thăm cô ấy một chút. An Sơ Hạ cười cười, thuận tiện tuyên bố chủ quyền!
Cô không phải ngốc, không thể chỉ là đơn thuần ngồi ở chỗ kia, sau đó tin tưởng Hàn Thất Lục không thay lòng đổi dạ và yêu mến cô. Cô muốn dùng hành động bảo vệ tình yêu của mình!
Cô cho tới bây giờ... Cũng không phải là một người yếu đuối!
Củi tỷ cô tiễn cô ta đi giúp tôi! Tôi không muốn nhìn cô ta! Cô hãy để cô ta đi đi! Hướng Mạn Quỳ nói xong, vội lấy cái gối kê đầu ném vào người An Sơ Hạ.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Hàn Thất lục và Lưu Đông Vũ vội vàng xông lên phía trước, nhưng là hai người động tác đều đã chậm một bước, cái gối kê đầu nặng nề ném vào mặt An Sơ Hạ.
Em có sao không? Hàn Thất Lục vội vàng kéo An Sơ Hạ đang đứng bên giường đi, sốt ruột dò hỏi: Có đau chỗ nào không? Có muốn gọi bác sĩ không?
Hàn Thất Lục thân thiết, An Sơ Hạ thu hết đáy mắt. Cô tin rằng, Hướng Mạn Quỳ cũng thấy được cảnh này.
Không sao. An Sơ Hạ không chút để ý nói: Mặt tôi cũng không phải cái gối bằng sứ làm, bị một cái gối đập một chút thì có vỡ rồi rơi xuống hay sao?
Nghe cô nói như vậy, Hàn Thất lục này mới phóng tâm nhất điểm.
Hắn quay đầu đối củi tỷ thật có lỗi nói: Thật xin lỗi, tôi không nghĩ chuyện lại tới mức như vậy thành như vậy, tôi sẽ đưa cô ấy đi ngay.
Củi tỷ gật đầu: Phiền cậu phải đến đây một chuyến rồi, đi thong thả.
Vâng. Hàn Thất lục xoay người, kéo An Sơ Hạ ra ngoài, Lưu Đông Vũ cũng tiện vội vàng theo ra ngoài.
Thất Lục! Hướng Mạn Quỳ đột nhiên mở miệng nói: Anh sẽ quay lại thăm em chứ?
Bất hóa trang Hướng Mạn Quỳ, thêm nữa kia sắc mặt tái nhợt, đích xác điềm đạm đáng yêu, An Sơ Hạ không nhịn được có chút đau lòng.
Hàn Thất Lục dừng lại, sau đó ừm một tiếng, nhanh chóng kéo An Sơ Hạ ra ngoài.