Trên màn hình điện thoại là ảnh chụp An Sơ Hạ,Hàn Thất Lục lúc này liền ngờ vực biết được lí do Hướng Mạn Quỳ tự sát.
Chẳng lẽ...
Không kịp ngĩ nhiều, đường dây điện thoại đã lập tức được kết nối.
Hơn nửa canh giờ sau, hai người ngồi chờ trên ghế tựa trước cửa phòng cấp cứu, hành lang bệnh viện đèn sáng trưng, lối đi nhỏ cực kì yên tĩnh.
Cả không gian lúc này như chìm vào cõi chết.
Rốt cuộc là...Chuyện gì đang xảy ra? Nghi hoặc trong lòng đã sớm dâng như thủy triều, Lưu Đông Vũ cuối cùng không nhịn được mở miệng hỏi. Hàn Thất Lục sớm đã đem toàn bộ khuôn mặt chôn vùi trong lòng bàn tay, nghe được câu hỏi của Lưu Đơng vũ, anh lúc này mới từ từ ngẩng đầu
Là vì tôi Hàn Thất lục ánh mắt tràn ngập hối hận, hắn đứng dậy, đi tới đi lui trên hành lang,trên cửa phòng cấp cứu vẫn còn đang sáng đèn, bên trong không biết thế nào rồi.
Lưu Đông Vũ ngồi trên ghế, nhìn Hàn Thất lục đi tới đi lui. Nếu tôi không nói những câu như vậy với cô ấy thì hẳn sẽ không đến mức phải tự sát! Hàn Thất Lục đột nhiên bộc phát ra thanh âm thật đáng sợ, cả hành lang đều là tiếng hét của anh, Lưu Đông Vũ thiếu chút nữa đã bị dọa cho sợ chết đi rồi.
Giây tiếp theo, Hàn Thất lục đi đến trước mặt Lưu Đông Vũ, nắm chặt quả đấm nhìn hắn nói: Cậu biết không? Đều đã là vì tôi! Đều đã là vì tôi!
Mắt anh đã nhuộm đỏ tia máu, lại khiến cho Lưu Đông Vũ trở nên mơ mơ hồ hồ. Cậu đừng nói như vậy... Lưu Đông Vũ đứng dậy nghĩ muốn khuyên bảo, lối đi nhỏ yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng bước chân.
Hai người đồng thời nhìn về phía hành lang bên kia, một người phụ nữ đang vội vội vàng vàng bước nhanh về phía này. Càng đến gần, Lưu Đông Vũ mới nhìn rõ người đến là một người phụ nữ trung niên, trên người cư nhiên lại vẫn mặc áo ngủ, tóc tai hiện vẫn bù xù đến hình dạng không rõ, hiển nhiên là vội vàng chạy tới.
Người này Lưu Đông Vũ không biết, Hàn Thất Lục lập tức nhận ra. Hắn tiến lên một bước: Người đại diện Củi.
Người này đúng là người đại diện của Hướng Mạn Quỳ, mọi người đều gọi cô là Củi tỷ.
Như thế nào? Cô ta nhìn vào Hàn Thất lục dò hỏi: Bác sĩ nói sao?
Không có. Hàn Thất lục lắc đầu nói: Vẫn đang trong phòng cấp cứu.
Củi tỷ xiết chặt góc áo, bởi vì lo lắng, cả khuôn mặt đều đã nhăn lại,rất khó coi: Tại sao có thể như vậy... Tôi rõ ràng đã hết lời khuyên bảo. Cô ấy rõ ràng đáp ứng lời khuyên của tôi.
Hàn Thất lục sắc mặt áy náy bỗng nhiên hiển: Thật có lỗi, toàn bộ đều là của ta tôi sai. Ta sẽ gánh vác toàn bộ hậu quả. Gánh vác toàn bộ hậu quả? Củi tỷ nắm chặt quả đấm, cảm xúc chợt trở nên kích động: Nếu cô ấy chết đi? Cậu muốn gánh vác hậu quả như thế nào? Hậu quả này cậu gánh vác nổi hay sao?
Kích động đã không thể kiềm chế, Lưu Đông Vũ vội vàng đứng lên. Hắn lo lắng người đại diện của Hướng Mạn Quỳ nhất thời không thể kiểm soát lại quay qua động thủ với Hàn Thất Lục. Đối với lần động thủ này, Hàn Thất Lục khẳng định sẽ không đánh trả, hắn phải tiến đến ngăn cản rồi.
Nhưng tình huống hiện giờ lại chính là, Củi tỷ cơ hồ lập tức trấn tĩnh lại. Cô ta bình ổn lại hô hấp, thần sắc có vẻ có chút câu nệ: Thực xin lỗi Hàn thiếu gia, tôi vừa rồi không cẩn thận đã quá kích động rồi.
Cô ta nhất thời quên mất thân phận của Hàn Thất Lục, vậy mà anh sau khi đem Hướng MẠn Quỳ lên xe cứu thương lại có thể gọi điện thoại ngay cho mình, như vậy đã là rất tốt rồi, trên đường đến đây cô ta cũng đã đưa ra quyết định tuyệt đối không thể làm cho Hàn Thất Lục phát giận.
Cho dù nghĩ Hướng Mạn Quỳ thật sự xảy ra chuyện không hay, bản thân cô ta tuyệt đối cũng không thể đấu lại được Hàn gia...
Không sao. Hàn Thất lục thần sắc ảm đạm: Nguyên bản là do tôi sai.
Cậu nói... Cô ấy gọi điện thoại cho cậu. Củi tỷ bỗng nhiên nói: Đem chuyện đã xãy ra nói với tôi, có thể không?
Mấy phút đồng hồ sau, Hàn Thất lục đem chuyện đã trải qua nói xong, Củi tỷ đã là lệ rơi đầy mặt. Cô ta đã là người đại diện của Hướng Mạn Quỳ từ những năm đầu tiên, đương nhiên chuyện tình của Hướng Mạn Quỳ cùng Hàn Thất Lục cô ta cũng quá rõ ràng. Chỉ là chính cô ta lại không thể nghĩ tới, một nha đầu bình thường thông minh lanh lợi như thế lại cũng có lúc làm ra loại chuyện tự sát ngu ngốc như vậy.
Thật là trớ trêu...thật trớ trêu Củi tỷ lại bắt đầu thấp giọng khóc nức nở.
Dì à... Lưu Đông Vũ từ trong túi áo lấy ra một chiếc khăn tay đưa cho cô. Sau khi bình phục tâm tình, cô ta mới tiếp nhận chiếc khăn tay từ phía Lưu Đông Vũ, lau khô nước mắt dò hỏi Cậu là...
Không đợi Lưu Đông Vũ nói chuyện, Hàn Thất lục thay hắn đáp: Là bằng hữu của tôi.
Vừa đúng lúc này, đèn trong phòng cấp cứu chợt tắt, từ bên trong một vị hộ lý bước ra Xin hỏi, bác sĩ! Củi tỷ vội vàng chạy tới dò hỏi: Người thế nào rồi? Cô ấy hiện có khỏe hay không?
Hộ lý lau đi mồ hôi trên trán nói: Miệng vết thương đại khái có một vết thâm bốn millimet, ngăn cách sự lưu thông của tĩnh mạch, không có sự thương tổn đến động mạch, hiện tại đang truyền máu, cô ấy đã tỉnh rồi, không có gì trở ngại. Củi tỷ lúc này mới xem như thở dài nhẹ nhõm một hơi, ánh mắt lại chảy ra nước mắt: Thượng Đế phù hộ, Thượng Đế phù hộ.
Bất quá... Hộ lý chần chờ dò hỏi: Vị nào là Thất Lục tiên sinh? Người bệnh mới vừa tỉnh lại đã nói muốn gặp vị tiên sinh này.
Hàn Thất lục liên bước lên phía trước: Là tôi.
Hộ lý nhỏ gật gật đầu nói: Các ngươi đi làm thủ tục nhập viện trước, người bệnh sau khi truyền màu xong sẽ được chuyển xuống phòng bệnh. Suy xét đến bây giờ người bệnh cảm xúc vẫn chưa ổn định, cho nên sau khi hoàn thành thủ tục xong xuôi mới cho phép người thân vào thăm.
Bệnh viện này là tư nhân, vốn là một phần của của tập đoàn Hàn Thị, Hàn Thất chỉ cần qua một cuộc điện thoại, thủ tục tự nhiên có người sẽ đi làm thỏa đáng.
Nếu cô ấy đã không có việc gì, hai người cũng là nên về đi. Củi tỷ tâm tình đã khôi phục bình tĩnh, ngẩng đầu đối với Hàn Thất lục nói: Lại vẫn có một việc phải phiền đến cậu rồi, Mạn Quỳ dù sao vẫn là người của công chúng, loại tin tức này nếu bị truyền ra ngoài, mặc kệ là đối với cô ấy như thế nào thì tuyệt đối không phải là chuyện tốt. Cho nên hi vọng cậu có thể đem tin tức phong tỏa lại.
Hàn Thất lục gật đầu: Cô yên tâm đi. Nhưng là... Cô ấy nói muốn gặp tôi.
Không cần. Củi tỷ mím môi cười cười: Tôi sẽ khuyên bảo cô ấy thật tốt, không nhọc đến cậu lo lắng, tiền viện phí tôi sẽ cho người chuyển đến cậu sau.
Cực kỳ rõ ràng, cô ta là đang hạ lệnh trục khách. Hàn Thất lục biết bản thân mình ở tại chỗ này cũng không được hoan nghênh, cũng không thật lòng muốn kì kèo ở lại đây: Tiền viện phí vốn nên là để tôi trả, nơi này là sản nghiệp của Hàn thị, cô có cái gì cần cứ việc nói. Hẹn gặp lại.
Nói xong, hắn dẫn đầu đi trước, Lưu Đông Vũ theo sát phía sau.
Sau khi đã lên xe, Hàn Thất Lục liền gửi cho Hàn quản gia một tin nhắn. Giải quyết tốt mọi chuyện, giao cho Hàn quản gia vốn là yên tâm nhất. Gửi xong tin nhắn, Hàn Thất lục ngẩng đầu, tầm mắt lơ đãng nhìn đến bộ dạng muốn nói lại thôi của Lưu Đông Vũ trong kính chiếu hậu.
Có gì muốn nói? Hàn Thất lục một bên nói như vậy, một bên khởi động ô tô động cơ.
Hàn Thất lục đều đã nói như vậy, Lưu Đông Vũ tự nhiên cũng không tái che đậy, thẳng thừng nói: Tôi cảm thấy, việc này cũng không phải là lỗi của cậu, cậu cần gì phải đem hết trách nhiệm mà gánh trên người mình? Là chính cô ta không thương tiếc cho sinh mệnh của chính mình.
Xe không nhanh không chậm chìm ngược theo hướng quốc lộ mà chạy đến
Hàn Thất lục kéo cửa kính xe xuống, tay không cầm vô lăng châm một điếu thuốc, tàn thuốc trong đêm tối lúc sáng lúc tối, mông lung như biểu tình Hàn Thất Lục lúc này.