Nhưng loại ý nghĩ này thật làm Hàn Thất Lục chỉ muốn tát cho mình một bạt tai.
Nhỏ dần, Hàn Thất Lục nói: Đây là bà đã tổ chức lễ chúc mừng. Lão già cũng phải tới chứ?
Kim Khả đem thuốc thả vào trong cái gạt tàn, dí đầu tàn thuốc, sau đó xoay người nhìn Hàn Thất Lục nói: Không sai. Đây là Lễ Chúc Mừng. Nhưng, cũng là lần cuối ta lộ diện trước mọi người.
Hàn Thất Lục cùng An Sơ Hạ ngẩn ngơ, có chút không hiểu hết ý tứ trong lời nói của bà.
Kim Khả cười, An Sơ Hạ thấy gò má mặt bên phải của bà có má lúm đồng tiền, nhưng chỉ là không rõ.
Cô đột nhiên, có chút muốn hiểu rõ Kim Khả, vẫn muốn biết bà ta đã trải qua cái gì, toàn thân mới có loại khí chất như thế này. Cô cảm thấy, Khả có rất nhiều chuyện.
Hàn Thất Lục ngừng lại một chút, hỏi: Bà, lời này là có ý gì?
Không biết từ lúc nào, Kim Khả lại đốt một điếu thuốc. Nồng nặc mùi thuốc lá khiến cho An Sơ Hạ không nhịn được ho khan một tiếng, cô vội vàng bụm miệng lại, nhưng Kim Khả chú ý tới cô, ánh mắt rơi vào trên người của cô.
Cô không hút thuốc lá sao? Kim Khả có chút kinh ngạc nhìn cô.
Cái vấn đề này có vẻ có chút đường đột, nhưng An Sơ Hạ sẽ không so đo cái này, chẳng qua là thành thật trả lời: Có một chút, lúc học cấp hai nghịch ngợm, cùng bạn bè hút quá, nhưng chỉ một chút thôi.
Một bên Hàn Thất Lục cau mi nhìn cô nhỏ giọng nói: Cô lại dám hút thuốc lá.
Kim Khả thu hồi ánh mắt, đi tới bên cửa sổ, kéo rèm cửa ra. Nơi này là lầu ba, ngoài cửa sổ là quán rượu nhỏ sau vườn hoa, cửa sổ đối diện một thác phun nước, cảnh sắc ngược lại rất tốt.
Mở cửa sổ ra sau, bà thuận tay đem hút một hơi khói nhả ra ngoài, rơi xuống phía dưới thác phun nước.
Xoay người, bà ta mang theo chút áy náy hướng về phía An Sơ Hạ nói: Xin lỗi, ta thiếu chút nữa không nhớ, không phải là tất cả nữ nhân đều sẽ hút thuốc lá.
An Sơ Hạ sau ót một mảnh hắc tuyến...
Bà còn không có giải thích lời bà mới vừa nói. Hàn Thất Lục tỉnh táo nhắc nhở.
Giải thích? Kim nhưng nhấp mi, tiếp theo lộ ra vẻ bừng tỉnh: Thất Lục, con nhất định là cho người điều tra ta đi?
Bị hỏi như thế, Hàn Thất Lục cũng không cảm thấy xấu hổ, trực tiếp thừa nhận: Không sai.
Đối với mình bị điều tra, Kim không chút phật lòng,bà dùng nôn ngữ nhẹ nhàng nói: Vậy cậu nhất định biết, ta học đại học l ở Columbia. Ta ban đầu học cũng không phải là về thiết kế, mà là khảo cổ học. Chủ tu chính là khai thác cổ vật.
Cái bà vừa nói thì có liên quan gì? Hàn Thất Lục nhấp mắt, có vẻ có chút không nhịn được.
Kim nhưng ngược lại tuyệt không quan tâm Hàn Thất thái độ như thế nào, tiếp tục dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói: Mấy ngày trước, ta nhận được thư mời nhậm chức.
An Sư Hạ lập tức bừng tỉnh, khó trách mới vừa rồi Kim Khả nói về trường đại học bà ta học.
Liên tưởng tới những gì Kim Khả nói, An Sơ Hạ nhất thời kết luận, Kim cần phải đi nhậm chức.
Quả nhiên, Kim Khả nói tiếp: Ta đã báo lại rằng, ba ngày sau, ta sẽ buông hết mọi chuyện, thu dọn đồ đạc và đi.
Đi sao? An Sơ Hạ có vẻ có chút kinh ngạc.
Kim nhưng không c gật đầu, ngược lại nhìn Hàn Thất Lục, răng môi vừa động, hơi nói: Tìm kiếm cổ vật không đơn giản như vậy, cần có cả thời gian lẫn tâm huyết. Công việc ta đã bàn giao hết rồi, mà một khi bắt đầu công việc thì không thể dừng lại. Cho nên, xin hai người yên tâm, tôi với vị Hàn tiên sinh kia sẽ không có bất cứ mối quan hệ nào nữa.
Kim Khả nói chắc như đinh đóng cột, làm cho người ta trong nháy mắt liền tin tưởng lời nói của bà không có nửa lời giả dối.
An Sơ Hạ trầm mặc, không biết nên nói như thế nào, không thể làm gì khác hơn là nhìn về phía Hàn Thất Lục, chờ anh mở miệng.
Ở nơi này tĩnh mịch trầm mặc, tiếng chuông cửa chợt vang lên. Ba ánh mắt của ba người đều nhìn về phía cửa, Kim khả phản ứng nhanh nhất, đi tới trước cửa, nhìn xuống Miêu Nhãn.
Chờ bà quayđầu lại, Hàn Thất Lục trực tiếp hỏi: Là ông ấy?
Mặt Kim Khả vẫn không thay đổi gì, nhưng rất rõ ràng gật đầu một cái: Ta nói ông ấy không cần tới, hơn nữa lần trước cũng đã nói sẽ không gặp mặt nữa.
Chuông cửa lại vang lên, nhưng ba người cũng biết, Hàn Lục Hải không có đi.
Để cho ông ấy vào. Hàn Thất Lục cân nhắc một chút mới lên tiếng: Tôi phải nghe chính miệng bà nói với ông ấy sẽ không có quan hệ gì với ông ấy nữa.
Cái yêu cầu này có chút quá đáng, nhưng không kịp đợi An Sơ Hạ lên tiếng ngăn lại, Kim Khả gật đầu một cái.
Bà cư nhiên đồng ý!
Ánh mắt An Sơ Hạ kinh ngạc, Kim chỉ tủ quần áo gần mép giường, ý tứ quá rõ ràng.
Tiếp theo một cái chớp mắt, An Sơ Hạ liền cảm giác tay mình bị che, tiếp theo, Hàn Thất Lục lôi cô đi tới tủ treo quần áo trước, hai người rất nhanh liền vào tủ treo quần áo.
Tủ treo quần áo độ không thấp lắm, hai người cũng có thể đủ đứng thẳng, chẳng qua là chiều rộng cũng không đủ,bởi vì còn có y phục treo, hai người chỉ có thể đứng rất gần. Hàn Thất Lục hơi thở phun ở đỉnh đầu của cô, cô cắn răng, không dám lên tiếng.
Một loạt thanh âm vang lên sau, chỉ nghe được thanh âm Hàn Lục Hải vang lên: Tôi ở dưới, không thấy cô, cho nên đoán được cô sẽ ở đây.
An Sơ Hạ nín thở nghe động tĩnh bên ngoài, Kim Khả không trả lời, Hàn Lục Hải ngừng một chút lại nói: Tôi cho là cô sẽ không mở cửa.
Lúc này Kim Khả mới mở miệng nói: Vào đi.
Ngay sau đó, là âm thanh tiếng đóng cửa.
Hàn Lục Hải đã đi vào, đi tới ghế sa lon trước, Hàn Thất Lục đưa tay, nhẹ nhàng đè xuống một mảnh cửa chớp diệp phiến, vừa đúng có thể thấy người Hàn Lục Hải. An Sơ Hạ cũng liền học dáng vẻ Hàn Thất Lục, từ khe hở nhìn ra.
Tôi nghe trong tửu điếm phục vụ viên nói, Thất Lục đã tới nơi này? Hàn Lục Hải vừa nói, vừa ngồi xuống ghế sa lon.
Kim Khả ngồi trên ghế sa lon bên tay trái ông, hồi đáp: Tôi không biết, tôi ở gian phòng đã lâu rồi, mới vừa rồi đang chuẩn bị đi xuống.
Hàn Lục Hải gật đầu: Đứa bé kia đối với hai chúng ta có hiểu lầm, nếu quả thật tới, giải thích rõ cũng là tốt.
Không có gì hiểu lầm. Kim Khả vẻ mặt lãnh đạm: Ban đầu, chúng ta quả thật đã làm sai chuyện. Về hiện tại... Dù sao chúng ta sau này cũng sẽ không gặp mặt lại.
Nói xong, hai người đều trầm mặc.
Hồi lâu, Kim Khả đứng lên, mặt không thay đổi nói: Thời gian không còn sớm, anh cần phải trở về.
Khả Nhi... Hàn Lục Hải đi theo đứng lên, bởi vì là đi theo Kim Khả, cho nên An Sơ Hạ không thấy được vẻ mặt của Hàn Lục Hải.
Nhưng căn cứ hai người nói ngắn gọn, An Sơ Hạ chỉ cảm thấy ngực mơ hồ có chút bực mình.
Theo bọn họ nói, trước kia bọn họ thật là đã ở chung một chỗ một thời gian, nhưng bây giờ quan hệ rất đơn thuần. Nói cách khác, cho tới nay, Hàn Thất Lục cùng cô đều hiểu lầm Kim Khả cùng Hàn Lục Hải.