An Sơ Hạ sắc mặt đã trở nên có chút không tốt, cô hít sâu một hơi nói: Lạc thiếu gia, bất kể cậu đối với tôi là cách nghĩ gì, cậu cũng sẽ không được như ý, dù cậu nói, tôi cũng sẽ không tin tưởng.
Tiểu Lạc Ai một tiếng, đứng lên, ném đi viên thuốc trong tay nói: Trợ thủ của tôi không sai biệt lắm mau giúp xong, tôi đi trước một bước, lần sau tìm thêm cô.
Thì ra là, Tiểu Lạc không phải cố ý tìm đến cô, An Sơ Hạ hơi cảm thấy đến quẫn bách, cũng đứng dậy.
Còn một điều nữa tiểu thư. Tiểu Lạc nhìn chằm chằm cô một lát mới lên tiếng: Chớ quá dễ dàng tin tưởng đàn ông.
An Sơ Hạ cảm thấy đầu có chút tỉnh ngộ, Tiểu Lạc cũng đã cùng người của cô từ từ đi xuống thính phòng.
Rất nhanh, Tiểu Lạc đi xách theo mấy va li to nhỏ các loại mang đi, An Sơ Hạ chỉ còn biết đứng tại chỗ.
An Sơ Hạ! Manh Tiểu Nam nhảy lên đài chủ tịch, thuận tay liền đập một cầu lông tới đây: Sao cậu đứng im ở đây?!
Vào lúc này An Sơ Hạ mới lấy lại tinh thần, nhưng tầm mắt vẫn còn có chút u mê.
Thế nào? Manh Tiểu Nam nhìn ra có cái gì không đúng, đi tơi trước mặt nói giỡn: Cậu sẽ không bị cái tên Tiểu Lạc kia mê hoặc đấy chứ? Chẳng lẽ tiểu tử kia là yêu tinh, đem linh hồn nhỏ bé của cậu ra câu dẫn sao?
Đừng nói đùa! An Sơ Hạ trợn mắt nhìn Manh Tiểu Nam một cái, tiếp theo nói: Anh ta nói, tớ rất ngây thơ.
Nhìn, đĩa bay! Manh Tiểu Nam đột nhiên nói một câu như vậy, An Sơ Hạ theo phản xạ có điều kiện hướng theo phương hướng Manh Tiểu Nam chỉ nhìn.
Trừ mấy đám mây, nào có cái gì đĩa bay?
An Sơ Hạ tức giận nhìn về phía Manh Tiểu Nam, Manh Tiểu Nam ha ha cười một tiếng nói: Cậu xem một chút, nói như vậy mà cậu cũng tin, cậu không phải là ngây thơ mà là quá ngây thơ!
An Sơ Hạ cũng không định phản bác, đầu gối một loan lại ngồi trở lại thính phòng thượng.
Phía dưới có người đang gọi Manh Tiểu Nam đi xuống đánh cầu lông, Manh Tiểu Nam khoát tay áo một cái, đem cầu lông ném ra sau, thuận thế ngồi bên An Sơ Hạ: Cậu ta rốt cuộc nói với cậu cái gì?
Cô đối với Tiểu Lạc vẫn luôn không có thiện cảm, trừ cảm thấy hắn mặc trang phục vẫn có chút đẹp trai, những thứ khác cô thấy thế nào cũng cảm thấy không vừa mắt.
Hắn nói, Hàn Thất Luc không thể nào quên Hướng Mạn Quỳ. An Sơ Hạ chi tiết nói.
Mạnh Tiểu Nam quay đầu lại, nhìn chằm chằm An Sơ Hạ nhìn một lúc lâu mới mở miệng nói: Sau đó thì sao? Cậu tin không?
An Sơ Hạ không nói lời nào, Mạnh Tiểu Nam lại tiếp tục nói: Người đó rõ ràng là ở lừa dối còn câu, để cho cậu cùng Hàn Thất Lục quan hệ không tốt, hắn thừa dịp nưosc đục thả câu. Cậu nếu là tin tưởng chuyện hoang đường của cậu ta, cậu ta mới kêu trời thật đây! Hơn nữa, Hàn Thất Lục nếu là không thích cậu, làm sao mỗi lần nhìn thấy ánh mắt cậu cũng sẽ tỏa sáng đây? Sơ Hạ, cậu cũng thật quá ngây thơ rồi.
Ý của tớ không phải nói Hàn Thất Lục còn thích Hướng Mạn Quỳ... Nói nhỏ dần, An Sơ Hạ thở dài: A. Đúng rồi, tôi đã nói qua với cậu sao?
Cái gì? Manh Tiểu Nam nhìn Sơ Hạ một cái: Nói qua cái gì?
An Sơ Hạ lôi kéo vành tai Manh Tiểu Nam, có chút ngượng ngùng rồi nói: Tớ cùng Hàn Thất Lục ở cùng một chỗ.
Nga. Mạnh Tiểu Nam không yên lòng rồi nhìn cách đó không xa nữ sinh đánh cầu lông.
Một, hai, ba! An Sơ Hạ ở trong lòng thầm đếm.
Cậu nói gì?! Mạnh Tiểu Nam đột nhiên từ vị trí này nhảy lên, bộ mặt vặn vẹo nhìn An Sơ Hạ nói: Cậu lặp lại một lần nữa xem!
An Sơ Hạ nhún vai, nói từng chữ từng câu: Vâng, cậu nghe cho kĩ, tớ cùng Hàn Thất Lục ở cùng một chỗ.