Manh Tiểu Nam nhớ đến trên bảng đen, lúc này mới bước nhanh chạy đến trước mặt An Sơ Hạ nói: Hiện tại và quá khứ, sẽ không đi đến trễ?
Sẽ không. An Sơ Hạ bình tĩnh nhìn bộ mặt mệt mỏi của Manh Tiểu Nam nói: Nếu như cảm thấy miễn cưỡng, thật ra thì có thể buông lỏng xuống.
Không. Đáy mắt Manh Tiểu Nam thoáng qua một tia kiên nghị, cô biết An Sơ Hạ không muốn nhắc đến chuyện này, cô nhẹ nhàng nắm lên nắm đấm nói: Tiêu gia xem thường tớ, tớ không thể tin tớ không dậy nổi. Không phải là đi học thôi sao, tớ cũng không tin Giang Nam tớ sẽ không học đứng lên được!
Nghe cô nói như vậy, An Sơ Hạ ôm lấy cô một cái mỉm cười, không hề nói chuyện này nữa: Đi thôi.
Trên đường đi, An Sơ Hạ muốn lấy điện thoại di động ra xem, lại phát hiện có một tin nhắn lúc 10h, kí tên là Hàn đại thiếu gia.
Lúc mười giờ... là lúc đang giảng bài?
An Sơ Hạ nhất thời nghi ngờ, lập tức mở tin nhắn ra.
Sau khi tan học đến câu lạc bộ bóng rổ chờ tôi, chúng ta đến quán rượu vui chơi đi!
Dùng là câu cảm thán, An Sơ Hạ khe khẽ thở dài, mặc dù không biết là cái gì đang diễn ra, nhưng thường là bạn xã hội thượng lưu đến quán rượu nhất định sẽ không mời người tới hát hay diễn kịch. Nhưng bất kể là cái gì diễn ra, xem ra cô không thể không đi.
Ôi chao, đến rồi. Manh Tiểu Nam nhấn cái nút dừng xe, hai người từ trên xe buýt chạy xuống. Mặc đồng phục Học viện Tư Đế Lan lên người, người ở phòng cà phê đối với các cô tự nhiên sẽ không thiếu phần cung kính.
Hai vị, hai vị, là? Mặc dù phòng cà phê nhưng phục vụ mặc đồng phục màu nâu cười rất chuyên nghiệp, lại làm cho An Sơ Hạ đột nhiên có chút khổ sở.
Đối diện, Manh Tiểu Nam liếc thấy thần sắc của cô, bất động thanh sắc nói ba người, chờ phục vụ viên kia rời đi, lúc này mới lên tiếng nói: Đừng suy nghĩ.
Cô cùng An Sơ Hạ làm công việc ở phòng cà phê quá hai tháng, dĩ
nhiên, không phải là một ngày. Cấp bậc cũng đỉnh cao, chẳng qua là ông chủ cấp bậc không cao. Các cô vì tiền lương cực kỳ cao, ở nghỉ hè trong mỗi ngày hướng về phía gương cười lộ tám cái răng, nhưng là ở tính tiền, ông chủ kia thực sự yêu cầu một chút...
Hai người đương nhiên không chịu, vì vậy nghỉ hè giống như uổng công vô ích. Khi đó An Sơ Hạ cùng cô, hai người là thật tuyệt vọng, nhưng cảnh sát sẽ không tới qiải quyết chuyện này, huống chi hai người các cô đều là gạt người trong nhà, không xuống trường học học thêm, len lén chạy ra ngoài làm thêm.
Vì vậy chỉ có thể nhịn mà nuốt xuống, cũng khó trách An Sơ Hạ thấy phục vụ viên nụ cười tiêu chuẩn sắc mặt lại đột nhiên có chút cứng ngắc.
Nghe được lời của Manh Tiểu Nam, An Sơ Hạ tự giễu cười cười: Tớ là thật không nghĩ tới hai chúng ta còn có ngồi ở chỗ này chọn món ăn. Cậu không phải là vẫn cảm thấy tớ không phóng khoáng, đến bây giờ còn không cùng Hàn Thất Lục hòa giải sao?
... Manh Tiểu Nam há miệng, lại phát hiện không còn lời nào để nói, không thể làm gì khác hơn là ngậm miệng, chờ An Sơ Hạ nói tiếp.
Là tự ti. An Sơ Hạ đáy mắt có một chút khổ sở: Tớ là vì cái chết của mẹ mới có thể bây giờ, tớ không giả bộ yên tâm thoải mái hưởng thụ được. Tớ lúc nào cũng sẽ cảm thấy không xứng với Hàn Thất Lục, cho nên tớ vẫn kéo dài mối quan hệ. Tớ không phải là không phóng khoáng, là tự ti.
Manh Tiểu Nam thở dài, An Sơ Hạ cũng thở dài.
Rất nhanh tới, thời gian tan giờ học ở Tư Đế Lan so với trường học bình thường sớm hơn, các cô có thể lấy đồ để ăn trước.
Hai vị dùng từ từ. Phục vụ viên được huấn luyện nghiêm chỉnh mỉm cười, ngay sau đó xoay người rời đi. Phòng cà phê trong để rất nhiều thứ, bất quá hai người đối với những thứ này cũng không có gì hứng thú, chẳng qua là cúi đầu xuống để ăn.
Khí trời đã dần dần trở lạnh, mặc dù hôm nay khí trời tốt, tiết trời ấm lại chút, nhưng so với Manh Tiểu Nam cùng An Sơ Hạ, Triệu Dĩnh mặc quần ngắn liền có vẻ các cô quá sợ lạnh.
An Sơ Hạ cảm thấy, Triệu Dĩnh mặc dù tướng mạo xấu xí, khó có thể dựa vào gương mặt làm hủ nhân, nhưng cô ta tương lai nhất định có thể làm đại sự.
An Sơ Hạ đứng lên, đang cùng phục vụ viên nói chuyện Triệu Dĩnh vẫy tay.
Ngồi xuống, Triệu Dĩnh không có quanh co lòng vòng, trực tiếp đưa tay, nói: Tiền.
Manh Tiểu Nam luôn không ưa Triệu Dĩnh, tựa như Triệu Dĩnh cho tới nay cũng không ưa hai người các cô, cô hung hăng liếc mắt, học Triệu Dĩnh, tay một quán, nói: Tên.
Đối phương muốn tiền, mình muốn tên, rất công bằng giao dịch. Triệu Dĩnh nghĩ như vậy, câu môi: Đưa tiền trước, hãy nói chuyện.
Tác phong này, điển hình phong cách Triệu Dĩnh.
An Sơ Hạ phát hiện đối với Triệu Dĩnh thì ra là vẫn luôn còn có một tia hảo cảm. Cô từ trong túi tiền lấy ra kia tờ chi phiếu, nhẹ nhàng thả xuống trên mặt bàn gỗ, chi phiếu bên cạnh.
Triệu Dĩnh khóe miệng cong lên, môi cô ta không hề dùng son môi, mà là phiên bản giới hạn EL. Cô cũng không gấp, gọi phục vụ viên tới, phiết chân nói: EspressoMacchiato.
Chờ Macchiato lên, cô mới chậm rãi mở miệng: Tôi quả thật không nghĩ tới, các cô thật có thể cho tôi năm mươi vạn.
Tôi cũng không nghĩ tới, cô lại cần năm mươi vạn. An Sơ Hạ cười nhạt: Sáu số 0, hiện tại, cô có thể nói tên.
Triệu Dĩnh uống một hớp Macchiato, lúc này mới chậm rãi từ trong túi đeo lưng tùy thân lấy ra một cái điện thoại di động.
Iphones đã qua sử dụng có nhiều vết trầy xước.
Xong rồi, hợp tác thoải mái. Triệu Dĩnh cười nhạt, đưa tay cầm chi phiếu đi.
Triệu Dĩnh vừa đi, Manh Tiểu Nam vội vàng mở điện thoại di động ra. Cô cũng không phải sợ Triệu Dĩnh hù dọa người, phải tìm được Triệu Dĩnh còn là rất dễ dàng.
Mở khóa màn hình điện thoại, màn hình đột nhiên nhảy vào thư mục âm nhạc. Bên trong một bài hát cũng không có, chỉ có một tựa đề là nhật ký MP3.
Thư mục vừa mở ra, giọng nói Triệu Dĩnh nhất thời truyền ra: Cô muốn cái này làm cái gì? Cô có thù oán với An Sơ Hạ và Giang Nam?
Không có. Cái này cô không cần biết. Một giọng nữ truyền ra.
Manh Tiểu Nam khuôn mặt nghi ngờ, An Sơ Hạ lại là người cứng đơ ở đó.
Cô hoài nghi tới nhân cách, thậm chí hoài nghi tới Hướng Mạn Quỳ, lại không nghĩ rằng lại là cô ấy!
Tựa hồ là thấy được vẻ mặt An Sơ Hạ có chút không đúng, Manh Tiểu Nam nghi ngờ nhìn cô hỏi: Cậu biết cái giọng nói này là của ai đúng không?
An Sơ Hạ gật đầu một cái, đáy mắt châm chọc lộ rõ ý.
Biết. Cô cứng ngắc nói: Hơn nữa còn cùng cô ấy mới vừa gặp mặt không lâu.
Là người nào? Manh Tiểu Nam liền vội vàng hỏi.
Cái này An Sơ Hạ tuyệt đối đoán không được...
Đỗ, Giản, Nhiên. Cô từng chữ từng chữ nói: Thật làm cho tớ không tin được.
Về Đỗ Giản Nhiên, Manh Tiểu Nam cập nhật tin tức không bằng An Sơ Hạ, cô thậm chí không biết buổi sáng Đỗ Giản Nhiên ngồi vào vị trí An Sơ Hạ đi học.
Manh Tiểu Nam không nhịn được hé mắt nói: Là người Tư Đế lan của chúng ta?
An Sơ Hạ phục hồi tinh thần, khóe miệng dâng lên một chút vui vẻ: Không sai, thích Hàn Thất Lục, nhưng không biết tại sao, đối tượng không phải là tớ còn là cậu.