Tiếng nước chảy bên trong đã ngừng lại, An Sơ Hạ nhất thời có chút căng thẳng, Hàn Thất Lục sẽ từ chối hay là đồng ý đây?
Trong lúc cô đang chờ đợi câu trả lời của Hàn Thất Lục, cửa phòng tắm đột nhiên bị đẩy ra. Khuôn mặt cô đầy sửng sốt, tưởng được ngắm nhìn trai đẹp tắm, ngược lại chỉ nhìn thấy Hàn Thất Lục đang mặc bộ đồ ngủ trên người, ống quần bên phải đang xắn lên tít trên cao. Thì ra vừa rồi không phải anh đang tắm mà là đang rửa chân!
Em vừa nói cái gì? Hàn Thất Lục nhìn cô hỏi.
An Sơ Hạ đột nhiên nhớ lại, trước khi ăn cơm tối Hàn Thất Lục đã tắm rồi, còn thay một bộ quần áo khác, hiện tại sao có thể tắm một lần nữa.
Nhưng là lời đã nói ra khỏi miệng, làm sao có thể thu hồi lại?
Tôi hỏi...anh có thể cho tôi mượn năm mươi vạn được không? Cô vừa mới nói, khuôn mặt đã trở nên đỏ ửng.
Quá dễ dàng đỏ mặt, điều này có thể coi là một căn bệnh của cô! Hết lần này tới lần khác, tật xấu này mãi vẫn không sửa được!
Hàn Thất Lục liếc nhìn cô thêm lần nữa, lúc này mới xỏ dép bước từ trong phòng tắm ra, vừa đi vừa nói: Tôi nhớ ba tôi đã cấp cho em một thẻ phụ? Số tiền trong thẻ đó rất lớn, em có thể lấy nó dùng.
Hàn Thất Lục còn tưởng rằng cô không biết cái này, nhưng An Sơ Hạ liền vội vàng lắc đầu: Tôi không thể động đến chiếc thẻ đó.
Không thể động đến chiếc thẻ đó...
Mặc dù chỉ là một câu ngắn ngủi, nhưng ý tứ trong lời nói rất rõ ràng, cô không muốn để cho người khác biết cô đột nhiên cần dùng năm mươi vạn. Nghĩ tới điều này, Hàn Thất Lục cũng ngạc nhiên, tại sao anh không nghi ngờ ý của cô chút nào, trong lòng chỉ vô cùng mãn nguyện.
Tại sao lại là mãn nguyện?
Mãn nguyện vì An Sơ Hạ đã nghĩ đến anh? Muốn anh giúp đỡ cô?
Hàn Thất Lục nghiêm nghị đứng lên, mở miệng hỏi: Em cần năm mươi vạn làm gì? Muốn mua lại dây chuyền à? Dùng tiền trong thẻ không được sao, năm mươi vạn không phải là số tiền lớn.
Khuôn mặt An Sơ Hạ lộ vẻ do dự, lúc này cô không muốn đem chuyện về Triệu Dĩnh nói cho Hàn Thất Lục. Bởi vì nếu như anh biết, có lẽ chọn xử lý bằng biện pháp cứng rắn, với tính tình của Triệu Dĩnh, chỉ sợ cô ta sẽ không nói ra người kia là ai.
Em không muốn nói? Sắc mặt Hàn Thất Lục nghiêm nghị, chăm chú nhìn vào mắt An Sơ Hạ.
An Sơ Hạ cắn môi dưới, năm mươi vạn, sau này cố gắng làm việc, cộng thêm cô và Manh Tiểu Nam tiết kiệm một chút, tin rằng có thể trả lại số tiền này! Do dự một hồi, An Sơ Hạ mới gật đầu: Không thể nói. Như vậy, anh có cho tôi mượn không?
Nói xong, An Sơ Hạ nín thở chờ đợi Hàn Thất Lục trả lời. Cô đã cố gắng hết sức rồi, bất kể là cho mượn hay không cho mượn, cô cũng chấp nhận!
Nếu quả thật anh không cho mượn, cô cũng chỉ còn cách sử dụng chiếc thẻ đó. Nhưng giải thích thế nào về số tiền đó, dùng để làm gì là một vấn đề đáng suy nghĩ...
Khi cô bắt đầu tìm cách giải thích tại sao, Hàn Thất Lục đột nhiên mở miệng nói: Trưa mai sẽ đưa cho em.
Cứ như vậy...đồng ý? Thật sự có chút không thể tin được.
An Sơ Hạ không dám tin mở to mắt nhìn Hàn Thất Lục, khuôn mặt cô lộ rõ vẻ ngạc nhiên, hỏi: Anh nói thật sao? Anh đồng ý rồi?
Ngạc nhiên cái gì? Hàn Thất Lục khinh khỉnh nhìn cô và nói: Hàn Thất Lục tôi không đến nỗi không có nổi năm mươi vạn.
Lời này từ miệng người khác nói ra khẳng định có thể là giả, nhưng với Hàn Thất Lục thì chắc chắn là sự thật. Năm mươi vạn đối với anh mà nói, cũng chỉ là con số mà thôi.
Những lời này An Sơ Hạ nghe cảm thấy khó chịu, đây là anh đang khoe khoang mình giàu có phải không!
Mặc dù khó chịu, nhưng An Sơ Hạ vẫn cố gượng cười: Hàn Thất Lục, anh đúng là Bồ Tát sống!
Bồ Tát? Hàn Thất Lục nhíu chặt mày, dáng vẻ vô cùng mất hứng: Bồ Tát không phải là phụ nữ sao? An Sơ Hạ, em dám nói tôi giống phụ nữ hả?
Đây là cái gì với cái gì...
An Sơ Hạ đang muốn giải thích, Hàn Thất Lục đã tiến lên mấy bước, hung dữ đặt hai tay lên vai cô, tựa như muốn ném cô qua vai. Nên cô trượt chân ngã cũng hết sức bình thường, chỉ dám nhắm tịt đôi mắt lại. Ngay sau đó...
Đừng —— Cảm giác lạnh như băng từ dây thần kinh truyền vào tâm trí cô, cô đột nhiên mở to hai mắt.
Không chờ cô kịp lùi về phía sau, Hàn Thất Lục đã ngồi dậy, nở nụ cười gian tà nhìn cô, lộ ra đôi môi hồng và hàm răng trắng tinh, dáng vẻ này của anh khiến cho An Sơ Hạ không còn một chút sức lực để đứng lên.
Rõ ràng bị cưỡng hôn... Nhưng trái tim lại nhỏ bé của cô lại như thỏ con gặp củ cải, đập rộn ràng từng nhịp vui mừng...
Thật là xấu xa!
An Sơ Hạ cắn chặt răng, đúng lúc đang định mở miệng lớn tiếng mắng chửi vài câu, Hàn Thất Lục lại đột nhiên nói: Năm mươi vạn cũng không thể lấy không, dù sao cũng phải có điều kiện.
Điều kiện? An Sơ Hạ hít sâu một hơi, tự mình bình tĩnh lại một chút: Mới vừa rồi, anh...
Anh hôn tôi ...ba chữ nghẹn lại ở trong cổ họng không thoát ra được, nói như vậy thật sự rất xấu hổ, tại sao cô lại có ý này...
Hàn Thất Lục nửa cười nửa đùa tiến lên phía trước nửa bước, nhìn cô chằm chằm, cố ý hỏi: Vừa rồi tôi thế nào?
Lưu manh! Khốn kiếp!
An Sơ Hạ cắn chặt môi dưới, lúc này cô thật sự muốn cắn chết cái tên khốn kiếp này! Bởi vì tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lại càng ửng đỏ, cực kỳ đáng yêu, nhưng chính cô cũng không biết bộ dạng này của mình đáng yêu đến vậy. (Hạ ơi, tỷ muốn cắn cứ cắn liền đi. Không phải ngại đâu. Hậu cung cho phép tỷ: >)
Quên đi! Năm mươi vạn của anh, tôi không cần! An Sơ Hạ nắm chặt tay thành nắm đấm, đột nhiên dồn hết sức, giáng một cú đấm nặng nề xuống ngực Hàn Thất Lục, ra tay không hề nể tình chút nào.
Khụ khụ... Hàn Thất Lục nhăn mặt đau đớn xoa ngực, anh không hề nghĩ tới, An Sơ Hạ thoạt nhìn thì nhỏ bé như vậy, mà sức mạnh của nắm đấm lại không hề nhỏ!
Xem ra, thật sự tức giận vì anh rồi.
Hàn Thất Lục lập tức chịu thua, tiến lên kéo cổ tay An Sơ Hạ nói: Tôi vừa rồi chỉ trêu chọc em một chút, em đừng tức giận mà.
Buông tay! An Sơ Hạ hất tay Hàn Thất Lục ra, xoay người chuẩn bị đi ra ngoài, nhưng làm sao anh chịu để cho cô đi dễ dàng như vậy?
Anh tiến nhanh một bước, vòng tay ôm lấy An Sơ Hạ từ phía sau, rồi nói tiếp: An Sơ Hạ! Em thật sự không cần năm mươi vạn nữa?!
Không cần! An Sơ Hạ vô thức nắm chặt tay lại, chuẩn bị cho tên khốn kiếp này thêm một cú đấm! Cô cũng không phải tức giận vì Hàn Thất Lục cưỡng hôn cô, mà bởi vì... Nếu còn ở lại chỗ này thêm nữa, khuôn mặt cô sẽ đỏ đến mức rỉ máu mất! Vì thế, cô chỉ có thể giả vờ như đang tức giận.
Tôi sẽ đưa cho em mà! Hàn Thất Lục tăng sức lực ở cánh tay, ôm An Sơ Hạ càng chặt thêm, không cho cô ra thoát được, cũng không thể làm cô đau.
Tôi nói, tôi không cần, buông tôi ra! An Sơ Hạ cố gắng giãy giụa nhưng chỉ vô ích.
Em thật sự không cần? Mặc dù Hàn Thất Lục không biết An Sơ Hạ đột nhiên cần năm mươi vạn làm gì, cô cũng không thể nói ra được lý do, nhưng có thể khẳng định cô không còn cách nào khác mới bất đắc dĩ đến tìm anh. Cho nên anh đánh cược là cô nhất định sẽ cần.
Cần, hay không cần đây?
Hình ảnh và khuôn mặt chồng chéo của Triệu Dĩnh đột nhiên hiện lên trong tâm trí An Sơ Hạ.
Nếu muốn tìm ra người kia (người đến lấy ảnh chụp), nhất định phải đưa tiền cho Triệu Dĩnh, không còn nghi ngờ gì nữa. Mà số tiền này, đương nhiên tốt nhất nên bắt nguồn từ ví tiền của Hàn Thất Lục, anh cũng không phải loại người miệng rộng, điểm này cô tuyệt đối yên tâm, cũng không cần lo lắng Hàn Lục Hải sẽ điều tra nữa...
Trong đầu một mảng hỗn độn, nhưng cuối cùng, An Sơ Hạ chỉ còn cách gật đầu.
Cần!
Giọng nói của cô chỉ vo ve như muỗi đập cánh, khuôn mặt đỏ đã lan xuống tới cổ. Ngay cả chính cô cũng coi thường khí phách của bản thân, vừa rồi còn thề thốt son sắc, khăng khăng nói không cần năm mươi vạn của anh, hiện tại lại...
An Sơ Hạ cũng không có chú ý tới khoé miệng Hàn Thất Lục đã hiện lên một vòng cung cao ngất.
Anh, thắng cuộc!
Cứ quyết định vậy đi, trưa mai sẽ đưa cho em. Hàn Thất Lục nới lỏng vòng tay, rồi buông An Sơ Hạ ra, tiếp tục nói: Thế nhưng, tôi có điều kiện.
Trên đời này quả thật không có bữa trưa nào miễn phí, nếu như Hàn Thất Lục không có điều kiện, cô càng cảm thấy bất an.
Một lúc lâu sau, An Sơ Hạ mới mở miệng hỏi: Điều kiện gì?