Qua đây. Nhìn xem mẹ làm. Cùng lúc An Sơ Hạ bước lên phía trước, Khương Viên Viên tươi cười nắm chặt lấy tay cô, cảm giác ấm nóng truyền tới khiến cho trái tim An Sơ Hạ cũng bắt đầu trở nên ấm áp.
Cả phòng bếp trở thành một mớ hỗn độn, khắp nơi đều là kem cùng đủ các loại trái cây nhỏ. Mấy nữ giúp việc phụ trách bếp núc ở đó song lại là đan hai tay vào nhau đứng một bên, xem ra bà không cho họ giúp đỡ, cho nên mới dẫn đến việc phòng bếp biến thành một mớ hỗn độn.
Lại nhìn sang chiếc bánh kem kia, nguyên mẫu là hình tròn, hiện tại bị Khương Viên Viên làm thành một hình bầu dục... Không, nói hình bầu dục vẫn là quá khoa trương rồi. Nhưng dù gì nó cũng được làm thành hai tầng.
Khương Viên Viên thanh lịch tao nhã ngày xưa cũng hoàn toàn biến mất, không những trên mặt dính kem, ngay cả trên tóc đều đã dính vật gì không rõ. Thật sự làm đến mức độ này, cho dù là bánh kem có rất khó coi, Hàn Lục Hải cũng sẽ cảm động?
Làm rất tốt, nhưng là... Hoa quả không cho thêm sao ạ? Không thêm trái cây, con cảm giác cực kỳ đơn điệu. An Sơ Hạ chân thành nói.
Đối với cô mà nói, nhìn một món quà có giá giá trị hay không giá trị, không phải nhìn vào giá cả, mà là người tặng quà có dùng tâm ý không.
Hoa quả mẹ đã chuẩn bị sẵn rồi. Khương Viên Viên nói xong, chỉ đạo nữ giúp việc mang hoa quả đã rửa sạch đến.
Kiwi thái mỏng, ô mai, anh đào, nho, còn có chocolate chip! Khương Viên Viên nói xong, xoa hai tay vào nhau nói: Tiểu Sơ Hạ, tới giúp mẹ trang trí bánh kem một chút.
Vâng! An Sơ Hạ liên tục gật đầu, giúp đỡ thiết kế dùng hoa quả như thế nào trang trí bánh kem.
Ngoài trời hoàn toàn đã hoàn toàn tối sầm, ánh hoàng hôn cũng dần dần biến mất, trăng bắt đầu lên cao, và một vài ngôi sao thưa thớt điểm trên nền trời.
Toạ lạc trên con phố xa hoa, là một cửa hàng mặt tiền rực rỡ.
Hoan nghênh quang lâm. Đứng ở cửa một nhân viên lâu năm khom người cúi chào, với nụ cười chuẩn mực ngênh đón khách.
Hàn Thất Lục với bộ dạng tuỳ ý khoác áo đồng phục ở trên vai, so với người đi bộ trên đường đều mặc áo khoác nặng tạo thành khung cảnh tươi sáng đối lập.
Xin hỏi chúng tôi có thể giúp ngài điều gì? Vẫn là nhân viên cửa hàng mặc đồng phục chỉnh tề đem theo nụ cười chuẩn mực hỏi.
Thời điểm này khách không nhiều lắm, nhân viên ở cửa hàng cũng rất ít. Xem ra nhân viên bán hàng này không biết anh. Như vậy cũng tốt, miễn phải đối diện với những khuôn mặt a dua nịnh hót.
Nghĩ như vậy, bộ mặt lạnh băng của Hàn Thất Lục dịu đi một chút: Tôi tới để lấy bút máy đặt từ mấy ngày trước.
Đây là Montblanc, cửa hàng bán bút máy cao cấp, ở thành phố A, chỉ có duy nhất một cửa hàng, khách ra vào nơi này cũng đều là người giàu sang phú quý.
Tôi giúp ngài xem xem. Nhân viên cửa hàng vội vàng cùng Hàn Thất Lục đi đến quầy, cung kính dò hỏi: Xin hỏi tên của ngài là?
Hàn Thất Lục. Hàn Thất Lục nhàn nhạt nói ra tên của mình.
Nhân viên cửa hàng kia nhẹ gật đầu, sau đó kịp thời phản ứng, đột nhiên nhìn người phía trước mắt. Nhưng chỉ nhìn thoáng qua, rồi vội vàng cúi đầu tìm kiếm ghi chú đặt hàng.
Tìm được rồi, tôi giúp ngài đi lấy, ngài chờ một lát. Nhân viên cửa hàng vẫn cung kính như trươcd, nhưng trong thanh âm đã có chút câu nệ. Dù sao người này, đúng là nói Hàn Thất Lục nha...
Tốt Hàn Thất Lục gật đầu, an tĩnh đứng ở một bên chờ đợi.
Vừa đúng lúc này, phía trước cửa tiệm trong suốt có hai bóng người lướt qua. Hai người kia, khiến cho đôi mắt Hàn Thất Lục nheo lại. Anh xoay người liền muốn đuổi kịp, vừa lúc nhân viên cửa hàng cầm một chiếc hộp tinh xảo đi ra.
Nhân viên cửa hàng nhìn thấy Hàn Thất Lục muốn đi, cô vội vã chạy lên giữ chặt Hàn Thất Lục nói: Hàn thiếu gia, bút máy của ngài! Ngài không hài lòng với sự phục vụ của tôi à? Cầu xin ngài chừa cho tôi một con đường sống, tôi còn có một em gái ốm đau liệt giường, không thể mất đi công việc này!
Nhân viên cửa hàng này hiển nhiên là bị hành động của Hàn Thất Lục dọa đến nơi, còn tưởng rằng là của cô thao tác quá chậm, thành ra Hàn Thất Lục thiếu kiên nhẫn. Tuy nhiên, cô đã là dùng tốc độ nhanh nhất đi lấy hàng hoá rồi.Lúc này biết rằng càng giải thích sẽ càng phiền toái, Hàn Thất Lục đành phải định thần lai, đi theo nhân viên cửa hàng thanh toán số tiền còn lại mới cầm bút máy đi ra ngoài.
Hai người kia, anh tuyệt đối hẳn không nhìn lầm! Đó là nguyên nhân khiến tính cách anh trở nên âm tình bất thường!
Tuy nhiên, anh vẫn là muốn chính mắt mình kiểm chứng!
Sau khi hạ quyết tâm, Hàn Thất Lục nắm chặt hộp bút máy, bước ra cửa đuổi theo. Nhưng trên đường chỉ có hai người lớn tuổi, còn có một gia đình vui hòa thuận ở đó tản bộ. Không có bóng người vừa rồi anh nhìn thấy?
Tuy nhiên, anh không cam lòng!
Hàn Thất Lục chạy nhanh theo hướng vừa rồi nhìn thấy hai người kia, gió đêm gào rít thổi qua gương mặt anh, bởi vì vừa mới tập luyện toàn thân đều đã nóng lên mới liền cởi áo khoác không dùng đến, hiện tại đang là cuối thu là thời điểm gió lạnh từng cơn từng cơn thổi đến.
Rất nhanh, đôi chân của anh khựng lại.
Ngay tại đường lớn đối diện!
Đó là hai người tương hỗ dựa sát vào nhau, họ hướng đến một khách sạn! Mà khách sạn kia, đúng là một khách sạn Hàn thị mới khai trương!
Hàn Thất Lục không chút do dự chạy qua đường bên kia.
Đúng lúc này, bông nhiên âm thanh dồn dập vang lên, sau đó là tiếng phanh dài. Đèn xe chiếu vào người Hàn Thất Lục, tầm mắt của anh lập tức trở nên mơ hồ không rõ.
Tất cả mọi thứ xảy ra quá đột ngột.
Mà hai người kia, đã đi vào cửa xoay tròn của khách sạn.
Cách ngay chỗ Hàn Thất Lục chỉ có nửa thước, chiếc xe vận tải màu lam dừng lại. Bị doạ vì Hàn Thất Lục đột nhiên xuất hiện, không ngừng thở lái xe cuối cùng cũng định thần lại, nhanh chóng kéo cửa xe xuống, hướng đến Hàn Thất Lục quát: Tiểu tử thối! Ngươi muốn chết à?!
Hai người kia đã đi vào khách sạn, Hàn Thất Lục liền thu tầm mắt lại. Tựa như tuyệt đối không quan tâm chuyện vừa rồi chính mình sắp bị xe đụng.
Này - - Tiểu tử thối! Ta đang nói chuyện với ngươi! Mẹ nó vừa rồi là tìm định tìm cái chết sao?! Lái xe đại thúc giữ nguyên lửa giận trong lòng, nhìn thấy Hàn Thất Lục bày ra bộ mặt thản nhiên như vậy, nhất thời tức giận nổi trận lôi đình!
Đúng. Hàn Thất Lục gật đầu một cái, quay đầu lại, đôi mắt lạnh băng như ma quái nhìn chằm chằm lái xe, thản nhiên buông lời: Không sai, tôi muốn chết.
Lái xe đại thúc hiển nhiên là chưa từng gặp đến người như thế, nhất thời ngay cả biểu tình trên khuôn mặt đều đã cứng đờ, sững sờ ở đó nhìn Hàn Thất Lục, không biết nên nói điều gì.
Hàn Thất Lục thu hồi tầm mắt, nhấc chân lên và hướng đến khách sạn.
Khách sạn này, có một lần gặp mưa lớn đúng lúc anh đi ngang qua, đã vào nơi này tắm. Quản lý tiền sảnh khách sạn nhận ra anh.
Vừa đi vào khách sạn, nhân viên phục vụ lập tức đón chào: Hoan nghênh quý khách, xin hỏi muốn ở khách sạn sao?
Hàn Thất Lục trực tiếp coi như không có người phục này, tầm mắt vượt qua cô ta, nhìn trong đại sảnh một vòng, cuối cùng, ánh mắt dừng lại trên người nam nhân đang cúi mặt trên quầy tiếp tân.
Tôi tìm người. Hàn Thất Lục sau khi nói ra ba chữ kia, lập tức chạy tới phía nam nhân kia.
Phòng này ngươi ngày mai đổi cho ta thành phong cách khác, còn tiếp tục như vậy, tiếp đó sẽ thiệt thòi cho ngươi đấy biết không? Nam nhân kia đúng là quản lý tiền sảnh của khách sạn mới khai trương không lâu.
Vâng ạ. Người phía sau quầy liên tục gật đầu.
Quản lý tiền sảnh kia đang muốn buông một hơi thở, cổ áo lại đột nhiên bị người túm chặt. Ngay sau đó, anh ta kinh ngạc khi nhìn thấy khuôn mặt Hàn Thất Lục.