Hiện tại, em là người có khả năng, lại còn là một học sinh giỏi. Có câu nói, vật hợp theo loài, người phân theo nhóm. Thầy cho rằng, xảy ra chuyện ẩu đả đánh nhau hôm nay, nguyên nhân chính là do em quá thân thiết với Giang Nam. Thầy hy vọng, sau này có thể thấy em thân thiết với các bạn khác trong lớp.
An Sơ Hạ ngẩng đầu nói với thầy chủ nhiệm: Thưa thầy, Giang Nam không phải nữ sinh như người nghĩ. Cô ấy...
Được rồi. Thầy chủ nhiệm khoát tay, dáng vẻ tựa như không muốn nghe: Thầy đã nói đến mức này, em trở về cẩn thận suy nghĩ lại.
An Sơ Hạ im không dám lên tiếng nữa, lẳng lặng ra khỏi văn phòng.
Hình thức xử phạt, dựa theo quy định, nhà trường sẽ dán thông báo lên bảng tin.
Trong tiết học, Hứa Niệm Niệm đi tới đi lui ở khu vực bảng tin, nhưng đến bóng dáng của một thông báo cũng không có. Lòng không khỏi tức giận quăng mạnh điện thoại xuống đất.
Tức chết ta rồi! Nhà trường vì lý do gì mà không có thông báo xử phạt? Không phải nói sẽ xử phạt sao? Phí công ta chuẩn bị chụp hình để lan truyền trên website cho tất cả mọi người biết! Hứa Niệm Niệm hung hăng nói: Đáng tiếc cho cơ hội tốt như vậy để chỉnh đốn An Sơ Hạ!
Niệm Niệm tỷ tỷ, đừng nóng giận nha! Một nữ sinh đi lên trước và nói: Lúc đi đổ rác, chúng ta không phải đã nghe Giang Nam nói An Sơ Hạ ở trường học cũ cũng từng đánh nhau sao? Tỷ vẫn muốn vạch rõ chân tướng bộ mặt thật của cô ta cho mọi người thấy, cứ để toàn bộ chuyện đó cho tôi xử lý đi .
Nghe vậy, sắc mặt Hứa Niệm Niệm biến sắc, ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía nữ sinh kia nói: Xem ra cô có một chút thông minh, cô có thể làm gì?
Haha . Nữ sinh kia cười khan vài tiếng rồi nói tiếp: Sau khi tan học đi đến trường học cũ của hai người đó một chút không phải được sao? Em có quen biết một vài người ở đó, họ có thể giúp chúng ta!
Đó thật sự là một cách tốt!
Hứa Niệm Niệm ý nhếch miệng, bước tới vỗ vai nữ sinh kia: Vậy thì vất vả cho cô rồi! Cô tốt nhất đến đó tìm ảnh chụp, đúng rồi, đừng quên cả con tiện nhân Giang Nam kia! Em biết! Cứ giao cho em! Nữ sinh kia thề thốt.
Ở phía bên kia, An Sơ Hạ úp mặt trên bàn chú tâm làm đề toán học, Mạnh Tiểu Nam ngồi phía trên viết thư pháp, các bạn xung quanh đùa giỡn với nhau tạo nên khung cảnh tươi sáng hoàn toàn đối lập.
Đúng lúc này, cửa phòng học đột nhiên xuất hiện ba bóng dáng.
Thất Lục thiếu gia! Có người hô lên một tiếng.
Tuy trước đây Hàn Thất Lục hay tới lớp học để tìm An Sơ Hạ, nhưng kể từ khi Hàn Thất Lục mất trí nhớ rất ít khi đến đó. Vì vậy Hàn Thất Lục đột nhiên xuất hiện, tất cả mọi người đều có chút kinh ngạc.
Thất lục thiếu gia lúc nào cũng soái... Các nữ sinh ai cũng nhao nhao phản ứng.
Nghe thấy âm thanh đó, An Sơ Hạ nhịn không được theo đó ngẩng đầu lên. Thấy Hàn Thất Lục đang nhíu mày nhìn mình, mặt hai người vừa vặn đối diện với nhau.
Mạnh Tiểu Nam lập tức đứng lên chảo hỏi Tiêu Minh Lạc: Cậu sao lại đến đây! Mau tới đây giúp tôi viết đoạn thư pháp này, bàn tay tôi mỏi giống như bị chặt đứt rồi.
Tiêu Minh Lạc bước tới, không quên kéo Hàn Thất Lục một cái.
Hàn Thất Lục bị Tiêu Minh Lạc kéo nhưng rất phối hợp bước đến, đi tới trước mặt An Sơ Hạ cất tiếng hỏi: Có chuyện gì vậy? Tại sao tất cả đều lan truyền cô cùng Giang Nam hai người đi đánh nhau?
Chuyện này hình như đều không liên quan tới anh An Sơ Hạ tức giận nói.
Tại sao không liên quan tới tôi? Sắc mặt Hàn Thất Lục trầm xuống, tiếng nói bình tĩnh phát ra từ cổ họng: Mẹ tôi thường nói muốn tới trường học, nếu tôi không ngăn cản qua điện thoại, bà ấy đã chạy tới trường rồi.
An Sơ Hạ cắn chặt môi, không biết nên nói gì.
Cô động thủ vào thời điểm đó chính là vì thay Mạnh Tiểu Nam trút giận, lúc ấy cũng là quá xúc động, ngay từ đầu không nghĩ tới Hứa Niệm Niệm dùng loại thủ đọa lưu manh báo cáo thầy giáo này.