Một động tĩnh mặc dù không lớn, nhưng phần nào hấp dẫn tầm mắt người nghe, thấy là An Sơ Hạ, hai mắt của hắn lập tức sáng lên sâu kín.
Cậu nói xem tôi bị cái xe kia làm gì mình! Bất quá là một chiếc Audi rách rưới, tránh cái gì tránh túm?! Manh Tiểu Nam giận dữ hướng về phía chiếc xe mà phun nước miếng.
Bây giờ xe hầu hết đều bảo hiểm mua bảo hiểm rất lớn, cứ đụng chết người cũng có công ty bảo hiểm tới bồi thường, sau này có thể phải dài điểm tâm a! Người nói chuyện là Lạc Thiếu gia, đang cười đùa đi tới hướng này
Mà vừa rồi người phụ nữ đó bị Lạc thiếu gia đặt hờ tay trên vai, thấy được hắn đi hướng bên này, cô ta cũng liền bận rộn chạy đến hướng này: Lạc thiếu gia, anh thế nào không đợi tôi chứ?
Người phụ nữ kia giọng nói nghe yếu mềm, An Sơ Hạ cùng Manh Tiểu Nam nghe được cả người một trận run run.
Cảm ơn đã nhắc nhở, tôi sẽ nhường thời gian cho hai người, chúng tôi còn có việc, liền không quấy rầy hai người. An Sơ Hạ hướng về phía Lạc thiếu gia địa cười một tiếng, lôi kéo Manh Tiểu Nam muốn đi.
Ôi chao! Từ từ nào! Lạc thiếu gia mấy bước tiến lên ngăn cản đường đi của cô: Cô đừng có hiểu lầm, cô là em họ của tôi, hai chúng tôi cũng không phải là cái loại quan hệ mà cô tưởng tượng đâu.
Thoại âm rơi xuống, An Sơ Hạ tinh tường nhìn thấy trên mặt người phụ nữ kia trắng bệch đi, bất quá tựa như là rất sợ cái gì đó, cho nên cũng nhịn được mà không phản bác.
Không phản bác mới là người thông minh?
An Sơ Hạ cùng Manh Tiểu Nam trao đổi ánh mắt, lúc này đổi sang Manh Tiểu Nam nói chuyện: Vậy thì không quấy rầy ngài cùng em họ đi dạo phố, chúng ta thật có việc gấp, liền không quấy rầy!
Ôi chao! Vân vân! Lạc thiếu gia lần nữa ngăn lại lại: Cô cũng có việc gấp phải đi, hai người tới nơi này chắc cũng là đi mua đồ, như vậy đi, ta đưa hai người mua đồ!
Tôi đi trước đây. Người phụ nữ kia cắn răng nói ra mấy chữ này, xoay người bắt xe taxi đi.
Thật không cần, Lạc thiếu gia. An Sơ Hạ liên tiếp khoát tay, nhưng da mặt tên này cũng không dày, trực tiếp liền dính theo các cô.
Cách đó không xa, một tên thợ chụp ảng đang hạ dần máy ảng xuống, rõ ràng chính là chụp ảnh Hàn Thất Lục cùng Hướng Mạn Quỳ và hai ký giả.
Cậu nói bọn họ một đôi rốt cuộc là tình huống thế nào? Song song ra tường? Tin tức này cũng quá kinh bạo đi!
Đáng tiếc, tin tức kinh bạo đấy chúng ta chỉ có thể tự nhìn, không phát tán được.
Khi nào có cơ hội sẽ phát tán ra ngoài.
Trong góc này rất đúng khi nói không có ai chú ý.
Vốn là hai người tính toán đi dạo một vòng, nhưng là có người theo đuôi, hai người chỉ có thể tốc chiến tốc thắng, nhìn trúng một bộ y phục liền chuẩn bị mua.
Tôi trước kia cũng dạo phố, nhưng giống như kiểu nhanh như thế này thật đúng là lần đầu tiên thấy. Hai người ở chỗ này chờ, tôi đi lấy giấy tính tiền. Lạc Thiếu gia liền nhìn qua hướng quầy mà đi tới.
Cái tên Lạc thiếu gia kia rốt cuộc là người nào a? Manh Tiểu Nam cau mày: Ai muốn hắn giấy tính tiền a! Tự chủ trương!
Ông nội hắn bây giờ chính là đạo diễn nổi danh - Lạc lão. An Sơ Hạ thở dài một cái nói.Cháu trai của đạo diễn nổi tiếng, phụ nữ bên cạnh anh ta để lợi dụng lấy vai diễn sẽ không thiếu, chẳng qua không biết làm thế nào để bò lên người anh ta, nhưng nếu có cơ hội nhất định liền xông lên
Vậy cũng không nhất định sẽ là cậu! Phải biết, những thứ con nhà giàu này cái tư vị gì cũng hưởng qua, thỉnh thoảng cũng thích ăn điểm nhẹ. Hơn nữa, có một câu nói không phải đã nói rồi sao, không có được mới là tốt nhất! Manh Tiểu Nam không có ý tốt địa đụng An Sơ Hạ một cái: Bằng không, cậu cùng cậu ta thử một chút? Không chừng có thể lẫn vào cái thứ gì mà người phụ nữ chánh chánh đương đương đây!