An Sơ Hạ mỉm cười gật đầu, lúc cầm sách lên đột nhiên nhớ lại hôm qua cô không được sự đồng ý của Hàn Lục Hải liền qua phòng sách lấy sách, một lần nữa quay lại bàn ăn.
Dượng, đêm qua con thấy không buồn ngủ nên đã qua phòng sách lấy một quyển《I have a dream 》về đọc, con muốn mang tới trường đọc tiếp, được không ạ? Cô lấy ra một chồng tập của quyển sách《I have a dream 》kia.
Lúc này Hàn Thất Lục đã thay xong đồng phục đang chậm rãi đi xuống lầu.
Biết rõ cha tôi nhất định sẽ cho cô mượn, còn giả vờ hỏi lại, An Sơ Hạ, cô giả vờ đúng không? Hàn Thất Lục gằn từng tiếng, tất cả đều mang theo sự châm chọc và sặc mùi thuốc súng.
Cô cúi đầu. Cô không biết giả vờ, chỉ cho rằng ít nhất phải nói một tiếng với Hàn Lục Hải vì lễ phép, không ngờ trong mắt hắn lại thành cô đang giả vờ.
Con nói gì? Thanh âm của Hàn Lục Hải làm cho Hàn Thất Lục không dám cãi lại, hắn chỉ lạnh lùng nhìn An Sơ Hạ một cái rồi bước ra ngoài phòng khách.
Dượng đừng nóng giận, con không sao. Cô cười cười chạy ra ngoài. Nếu không chạy ra ngoài, Hàn Thất Lục sẽ trực tiếp nói người lái xe không cần quan tâm tới cô, trực tiếp chở hắn đi học.
Nhìn bóng lưng An Sơ Hạ, sắc mặt Khương Viên Viên có chút nặng nề. Quay đầu ăn nốt bữa sáng nhìn Hàn Lục Hải nói: Sao bộ dạng Thất Lục vẫn như vậy, tôi nghĩ nó đối xử với An Sơ Hạ có chút khác.
Thanh âm hạ thấp làm cho Hàn Lục Hải đau lòng đứng lên.
Được rồi vợ, chuyện tình của mấy đứa trẻ chúng ta không nên đụng vào. Để tự bọn nó phát triển cũng rất tốt. Hướng Mạn Quỳ lúc trước không phải là từ từ mới cùng Thất Lục chúng ta phát triển quan hệ sao?
Đáng ra là lời an ủi, nhưng nhắc đến Hướng Mạn Quỳ liền thay đổi cảm giác.
Đừng nhắc đến tên con tiện nhân kia! Tôi nghe thấy liền ghê tởm! Có thể vì tương lai của mình mà bỏ lại Thất Lục, để tính cách Thất Lục ngày càng cô độc, tôi vĩnh viễn không bao giờ quên chuyện này! Nói tới đây, Khương Viên Viên rốt cuộc ăn không vô nữa đứng lên nói: Hôm nay tâm tình tôi không tốt, muốn để các độc giả thân thiết trong nhóm trên QQ mắng con tiện nhân chết tiệt kia!
Nói làm liền, Khương Viên Viên điên cuồng chạy lên lầu, để lại Hàn Lục Hải dở khóc dở cười.
Bao nhiêu tuổi đầu rồi, còn giống như đứa nhỏ vậy. Ông lắc đầu, nhìn bữa sáng cũng thấy không còn vị nữa, đứng lên lấy áo khoác trong tay người giúp việc mặc vào rồi đi.
Trong xe là bầu không khí tĩnh mịch. An Sơ Hạ hay liếc mắt thấy Hàn Thất Lục bắt đầu nhắm mắt từ khi mới lên xe. Rốt cuộc là cô đã làm gì để hắn tức giận rồi đi? Hình như đêm qua ở khách sạn hắn đã không mấy vui vẻ.
Quên đi, trong học viện Tư Đế Lan thì không cần liên quan gì đến hắn.
Xe mới vừa dừng ở cửa học viện Tư Đế Lan, Hàn Thất Lục liền mở mắt, vừa lúc đụng phải ánh mắt đang nhìn hắn của An Sơ Hạ.
An Sơ Hạ lập tức thu hồi tầm mắt, Hàn Thất Lục cũng không nói gì, chỉ lạnh nhạt mở cửa xe.
Chờ chút! Anh không ăn sáng sao? Cô không nhịn được hỏi, nhưng Hàn Thất Lục không để ý đến cô, đóng cửa xe lập tức đi vào cổng chính.
Cô ngẩn ngơ ngồi trong xe, mãi đến lúc người lái xe nhắc cô: Tiểu thư Sơ Hạ, còn 10 phút nữa là vào lớp a.
A! Như từ trên trời rơi xuống, cô cuống quít cầm sách xuống xe, rất nhanh chạy vào Tư Đế Lan. Nên biết rằng, Học viện Tư Đế Lan lớn như vậy, chạy đến phòng học cũng mất ít nhất 10 phút!