Cậu thanh niên. Cậu bảo tôi một tiếng bà, vậy sao cậu so với bà già như tôi lại càng cố chấp vậy? Có một số việc, tại sao phải biết rõ sự thật. Để cho nó vĩnh viễn trở thành một bí mật không phải sao tốt hơn sao? Lời bà lão dường như nói cực kỳ có đạo lý, nhưng Hàn Thất Lục một chữ cũng nghe không vào.
Tôi chỉ muốn biết sự thật, dù có ra sao thì tôi cũng muốn biết! Hàn Thất Lục thái độ kiên định, không có tí gì gọi là sẽ bị lay chuyển.
Bà lão thở dài nói: Thật xin lỗi, tôi không thể trả lời.
Hàn Thất Lục khẽ cắn môi, anh lần này không nghĩ mình lại phải về mà không xác nhận được điều gì.
Tôi đã điều tra được cô gái kia lúc trước ở nơi này đã mang thai rồi.
Nghe nói như thế, bà lão kia thân thể khinh run lên một cái, sắc mặt cũng có một cái chớp mắt cứng ngắc. Tuy nhiên biểu hiện bất thường này chỉ là như thế ngắn ngủi một lúc, nhưng vẫn là bị Hàn Thất Lục nhạy cảm nhận ra ngay.
Hàn Thất Lục không dấu vết gợi lên môi, anh là cố ý nói như vậy, trên thực tế anh lại vẫn chưa chắc chắn về việc này, hơn nữa anh cũng chưa hề điều tra ra. Nhưng hiện tại xem ra, chính mình cũng chắc chắn vài phần nên nói ra cho rồi.
Ai... Bà lão thở dài: Cô Nhi Viện chúng tôi chỉ là phụ trách tiếp nhận đứa bé, cậu nếu là thật muốn biết sự thật, thì hãy đi tìm vị bác sĩ kia!
Hàn Thất Lục xiết chặt chân mày: Bác sĩ sao?
Bà lão kia không nói chuyện nữa, xoay người đi đến một cái tủ quần áo bên cạnh, từ bên trong lấy ra một cái hộp sắt. Hộp sắt kia có lẽ từ lâu không được đụng tới, mặt trên che kín tro bụi.
Hàn Thất Lục nhìn bà lão mở hộp sắt ra, từ bên trong lấy ra một tờ báo. Bởi vì thời gian đã lâu, giấy báo cũng rất cũ.
Chính là ông ta. Bà lão chỉ vào tờ báo kia rồi nói nói: Là ông ta ôm đứa trẻ tới, chúng tôi vẫn lừa cậu vì đã trót thoả thuận với ông ta!
Trên báo là một người đàn ông đầu tóc pha muối tiêu, nhưng dung mạo không hề già, đúng là tóc cũng đã điểm bạc. Ông ta mặc áo blue, trên tờ báo có tựa đề rõ ràng viết Bác sĩ sản khoa Thái Đẩu xin nghỉ hưu sớm .
Lúc bà lão kia nói ra, Hàn Thất Lục mới biết được, khi đó cô nhi viện không có quy mô hiện như hiện tại, chính phủ cung cấp cũng không đủ, bọn nhỏ ăn không đủ no. Mãi đến khi vị bác sĩ kia ôm đứa trẻ đến thì mới khá được như bây giờ.
Bọn họ giao hẹn là, bác sĩ kia sẽ đem tất cả tài sản cho côi nhi viện, nhưng cô nhi viện này phải che chở cho đứa bé kia lớn lên cho nó hưởng mọi phúc lợi.
Các người đã có giao hẹn, vậy bà vì cái gì lại nói cho tôi biết? Hàn Thất Lục hỏi.
Bà lão kia thở dài một hơi nói: Tôi cũng biết rõ thiếu gia cùng Hướng tiểu thư hiện tại quan hệ đã tốt, cảm thấy được, bất luận như thế nào, cũng không nên để cho một đứa trẻ lớn lớn trong cô nhi viện. Nếu thiếu gia có thể tha thứ Hướng tiểu thư, thì hãy tới dẫn đứa trẻ đi.
Hàn Thất Lục trầm mặc.
Anh cùng Hướng Mạn Quỳ quan hệ cũng không phải như bà lão kia nói, anh chỉ cực kỳ muốn biết Hướng Mạn Quỳ lúc trước vì cái gì dứt khoát kiên quyết rời bỏ anh. Chẳng lẽ thật là vì tiền đồ sáng lạng?
Hướng Mạn Quỳ là người thông minh như thế, nếu là vì tiền đồ mới đi Mĩ, như thế cũng sẽ tiếp tục cùng anh duy trì tình cảm tốt. Mà Hướng Mạn Quỳ đi Mĩ sau mấy tháng, tự nhiên lại mất tích đến một năm.
Trong chuyện này cuối cùng cất dấu cái gì?
Mặc dù anh không còn thích Hướng Mạn Quỳ, nhưng cũng muốn biết trong lúc này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Cảm ơn bà. Hàn Thất Lục đứng dậy, âm thầm ghi nhớ tên bác sĩ kia.
Trở lại Hàn gia lúc đó đã là buổi sáng ngày hôm sau, bởi vì thời gian còn sớm, anh liền đi ngủ một hồi mới xuống lầu ăn bữa sáng. Nhìn thấy Hàn Thất Lục xuống lầu, An Sơ Hạ sửng sốt một phen: Tôi nghĩ anh không ở nhà.