Tiết ba buổi chiều kết thúc tại đây, nhưng cô dường như luôn có một dự cảm không hay sắp xảy ra. Radio vang lên tiếng nói của MC rất dễ nghe: Mời tất cả lớp tranh thủ thời gian xếp hàng chạy bộ.
Trời ạ... hay là tôi tới tháng nhỉ! Tôi bụng đau quá a..a, tôi muốn xin nghỉ! Phỉ Lỵ Á mới vừa nói xong, chủ nhiệm lớp liền đi đến, vừa lúc nghe được câu nói của cô.
Học sinh nào xin phép nghỉ, ngày mai chạy gấp đôi vòng hôm nay, hoan nghênh các em xin phép.
Lại định không để cho người ta sống rồi... Phỉ Lỵ Á nhỏ giọng oán giận.
Bởi vì An Sơ Hạ vóc dáng có vẻ cao cùng Manh Tiểu Nam và hai nữ sinh trong lớp cũng thế. Nên họ được xếp ở hàng sau cùng, Mã Cách vóc dáng trung bình được xếp ở hàng giữa.
Sơ Hạ, cậu có chú ý tới hay không, cái cô Mã Cách kia mỗi khi nói chuyện với người khác, ánh mắt luôn quét lên người ta đánh giá một phen. Thừa dịp chủ nhiệm lớp còn đang điều chỉnh lại hàng ngũ, Manh Tiểu Nam nghiêng đầu vào An Sơ Hạ sát lại thấp giọng nói để chỉ có hai người có thể nghe được.
An Sơ Hạ lắc đầu: Này tớ ngược lại là không chú ý.
Dù sao, cậu cũng nên chú ý đến cô Mã Cách này. Tớ có cảm giác cô ta có chỗ nào không bình thường, nhưng lại chẳng biết không bình thường ở chỗ nào. Manh Tiểu Nam bất chợt nhớ lại, cả hàng đã đi về phía trước rồi.
Sauk hi xếp hàng ngay ngắn chỉnh tề trên sân thể dục, hiệu trưởng cực kì hài lòng ngồi trên khán đài chủ tịch gật đầu. Theo tiếng cười nhớ tới, Phương khối dần dần hoạt động.
Chạy ba vòng hết một ngàn hai tram mét, thức ăn lúc nãy An Sơ Hạ ăn vẫn còn chưa tiêu, lại khiên quyết chạy cho tới khi nào xong thôi, khuôn mặt cô đã đỏ bừng cả lên. Manh Tiểu Nam thân thiết đến đỡ cô hỏi: Cậu có sao không? Tớ đã nói thân thể cậu còn chưa hoàn toàn bình phục như trước đừng có chạy, mà cậu lại không chịu nghe tớ nói!
Tớ không sao. An Sơ Hạ khoát tay: Kiên trì vài ngày thì tốt thôi, là vì gần đây quá ít khi rèn luyện rồi.
Tớ thấy cậu là không nên rèn luyện nữa mà phải nghỉ ngơi!
Manh Tiểu Nam đang cùng nói chuyện cùng An Sơ Hạ. Bọn người Hàn Thất Lục ba người liền đã chạy tới, ba người đều là mặt không đỏ, khí thở không gấp, cùng An Sơ Hạ là hoàn toàn khác biệt.
Hàn quản gia không đến nói cho chủ nhiệm lớp các cô sao? Sao còn phải chạy bộ? Hàn Thất Lục vừa đi lại gần và nói một câu, trong giọng nói chứa đầy vẻ là trách cứ.
So với tên Hàn Thất Lục giọng nói đầy vẻ lạnh lùng, Lăng Hàn Vũ tỉ mỉ chu đáo hơn, anh đem một cái khăn đến đưa cho An Sơ Hạ: Lau mồ hôi đi, cô đừng nghe Thất Lục, chạy bộ nhiều sẽ rất tốt cho tinh thần và cơ thể..
Này - - Lăng Hàn Vũ! Hàn Thất Lục sắc mặt kém đi.
Một bên Manh Tiểu Nam đi đến bên Tiêu Minh Lạc nói: Hai người bọn họ là tình huống gì đây?
Nhìn không ra sao? Hai vị hoàng tử cùng tranh một nàng công chúa! Tiêu Minh Lạc thấp giọng trả lời
Nghe Tiêu Minh Lạc nói như vậy Manh Tiểu Nam càng không hiểu Lời này của anh là có ý gì thế?
Thất Lục, đến thời gian huấn luyện rồi, mau đi nếu không một hồi ma nữ sẽ phạt chúng ta đó. Đi thôi Sơ Hạ, cô cũng đến xem chúng tôi huấn luyện. Dù không làm quản lý đội bóng rổ cũng coi như là đi cùng Giang Nam. Tiêu Minh Lạc đúng lúc lên tiếng.
Đúng vậy Sơ Hạ! Tớ muốn đến xem bọn Minh Lạc tập luyện, cậu theo giúp tớ cùng cổ vũ! Manh Tiểu Nam nói xong nhẹ gióng nói với cô: Hiếm khi thấy được cơ bắp rắn chắc của họ, không đi nhìn mới là đồ ngốc đấy!
Sắc mặt Sơ Hạ lúc này tối sầm lại. Rồi cứ thế bị Manh Tiểu Nam kéo đến sân bóng rổ.
Trường học thường thì ngày thứ hai không tổng vệ sinh nên chẳng có ai ở muốn xuống sân, them việc biết bọn Hàn Thất Lục sau khi chạy bộ xong sẽ đến sân bóng rổ luyện tập nên bây giờ khán đài đã kín người.
Cả đám vừa tiến vào sân bóng rổ thì, trên khán đài các cô gái đã hò hét đến chói tai.