Đi chưa bao lâu đã có hai lối ra, Hàn Thất Lục vẫn lại mang cô đi ra phía cửa bên phải. Tay anh vừa chạm vào tay nắm của cửa nhưng không đẩy ra mà vẫn giữ nguyên tư thế, quay đầu nhìn An Sơ Hạ hỏi: Cô như vậy liền an tâm tôi, không sợ tôi dẫn cô đi bán sao?
Vấn đề này, cô đúng thật là không nghĩ tới.
Anh dám sao? An Sơ Hạ nghiêng đầu nhìn Hàn Thất Lục: Anh không thiếu tiền đến nổi phải bán tôi chứ??
Hàn Thất Lục không nói gì, khóe miệng lại mang theo ý cười.
Một giây sau, anh mở cửa ra, đúng là một vùng trời khác.
Oa. An Sơ Hạ không khỏi mở to hai mắt nhìn, phía sau nơi tổ chức hội bán hàng từ thiện này là một cái hoa viên nhưng có cần rộng lớn đến vậy không? Mặt đất bởi vì thiết kế thấp hơn nên không chịu ảnh hưởng của ánh sáng ban đêm chiếu qua.
Đi thôi. Hàn Thất Lục liếc nhìn cô một cái liền dẫn đầu đi ở phía trước.
Vừa rồi tiến vào đến đại sảnh, An Sơ Hạ vẫn còn mặt áo khoác lông chồn vốn là cô định cởi ra, tuy áo khoác không dày nhưng lại có lông lá xù xì, đi một đoạn ngắn đã làm cô toát mồ hôi. An Sơ Hạ vốn là muốn cởi áo khoác ra, vừa đi đến cánh cửa kia lại xuất hiện cảm giác hơi hơi mát.
Thật đúng là nên cảm ơn Hàn quản gia, nếu không cô thật sự là không thể chịu nổi cái lạnh này.
Trong hoa viên bố trí không ít ghế ngồi, ngược lại đây thật sự là một nơi hẹn gặp mặt tốt.
An Sơ Hạ lắc đầu, tỏ ra không vui.
Cậu làm gì đến bây giờ mới đến? Tôi đang chán sắp chết đây! lúc này nhìn thấy Lăng Hàn Vũ, An Sơ Hạ ngẩng đầu lên vừa lúc Lăng Hàn Vũ đang nhìn cô nhưng câu nói lại là hỏi Hàn Thất Lục.
An Sơ Hạ bước qua vài bước, đối mặt với Lăng Hàn Vũ cười cười.
Kết quả Lăng Hàn Vũ cực kì kinh sợ mà nhìn cô, Đôi mắt vốn đã rất lớn, lại còn trừng to lên, như là thấy được từ trong đáy mắt đó có chút sợ hãi.
Nhìn tôi như thế này rất xấu xí sao? An Sơ Hạ hơi có chút buồn bực, sao lại dùng ánh mắt đó mà nhìn cô.
Lăng Hàn Vũ lại là như không thèm để ý đến cô, quay đầu hỏi Hàn Thất Lục: Cô ấy sao cũng có mặt ở đây?
Không biết. Hàn Thất Lục lắc đầu: Không biết cha tôi đang muốn làm gì nữa.
Không phải là... Muốn giới thiệu cô ấy với mọi người? Lăng Hàn Vũ lời vừa mới nói ra, bản thân lập tức liền phủ nhận: Không có khả năng, các cậu bây giờ vẫn còn là học sinh.
Hàn Thất Lục xoay đầu, đối với An Sơ Hạ đang đứng phía sau anh, liền nhún vai: Cậu cũng đã đến rồi? Tôi không nghĩ đến cậu cũng sẽ đến đây.
An Sơ Hạ cũng nhìn sang, Tiêu Minh Lạc cũng tới rồi. Tiêu Minh Lạc mặc dù nhìn bọn họ cười, nhưng cảm xúc vui vẻ ngày xưa đã không thấy nữa.
Anh cũng đừng lo lắng quá. An Sơ Hạ nhịn không được mở miệng khuyên anh: Tôi sẽ khuyên Giang Nam giúp anh, cậu ấy không phải người không hiểu lí lẽ.
Không cần nữa rồi. Tiêu Minh Lạc khoát tay, cực kì không bình thường.
An Sơ Hạ còn không hỏi đã xảy ra chuyện gì, Lăng Hàn Vũ giúp đỡ Tiêu Minh Lạc trả lời cô: Cha của cậu ấy hình như đang cùng Hứa gì gì đó nói chuyện, cái gì Hứa Xoa Xoa gì đó về sau có khả năng nhất định sẽ trở thành con dâu nhà ông ấy rồi. (Gấu: xoa cằm, đúng đó Vũ ca, con nhỏ đó là Hứa Dọa Xoa mới đúng J)
Chuyện này Tiêu Minh Lạc ở Hàn gia đã từng nói qua, An Sơ Hạ có chút sốt ruột: Nhưng mà chẳng phải còn chưa có xác định sao?
Tôi còn phải về sớm, trưởng bối trong nhà nói người của Hứa gia sẽ hôm nay sẽ đến, bảo tôi phải đối xử tốt với Hứa Niệm Niệm. Tiêu Minh Lạc hít sâu một hơi: Khả năng tôi cùng Giang Nam là có duyện không phận, có lẽ về sau tôi nên trở về bản chất thiếu gia đào hoa rồi.
Tiêu Minh Lạc rõ ràng là đang nói đùa nói nhưng An Sơ Hạ lại nghe được trong câu nói đó có mang cảm xúc đau buồn.
Đây không phải lần đầu tiên cô cảm thấy được sinh gia trong gia đình thượng lưu cũng chỉ đầy bi ai, không phải như bề ngoài mọi người nhìn thấy. Đúng là cô cảm nhận được sự xót xa đó nhưng cô lại không còn cách nào để có thể an ủi Tiêu Minh Lạc.
Tại sao lại có không khí kì dị này, đã xảy ra chuyện gì? Lăng Hàn vũ cảm thấy được có phần bất thường: Lão Thái gia lúc nào cũng để một đội quân cảnh sát đi theo tôi, thật khổ! Tôi tới nơi này chính là muốn thả lỏng một tí, mọi người đừng có làm bầu không khí u ám đến như vậy chứ!
Lăng Hàn Vũ vừa dứt lời, một cái giọng nói ôn nhu liền truyền tới: Anh Minh Lạc!
An Sơ Hạ nhìn sang nơi phát ra giọng nói vừa nãy, đây cũng không phải là lần đầu tiên cô nhìn thấy Hứa Niệm Niệm, cô ta thật sự là rất xinh đẹp, An Sơ Hạ liếc mắt, nhếch miệng một cái trong lòng liền cảm thấy khó chịu.
Hứa Niệm Niệm không phải loại người lương thiện, Tiêu Minh Lạc nếu muốn thoát khỏi cô ta, chắc cũng không thể nào dễ dàng? Huống chi, Tiêu gia lại có ấn tượng rất tốt đối với Hứa Niệm Niệm.
An Sơ Hạ im lặng không nói gì nữa, liếc mắt nhìn Tiêu Minh Lạc một cái, chỉ thấy Tiêu Minh Lạc nhăn mày lại. Chuyện này có lẽ đã càng tệ hơn rồi.
Khó trách em tìm khắp đại sảnh cũng tìm không thấy anh, thì ra anh ở đây! Hứa Niệm Niệm đi đến bằng giày cao gót Just right , nhìn thấy An Sơ Hạ, tất nhiên là sửng sốt.
Xem ra cô không ngờ rằng lại đụng mặt An Sơ Hạ.
Di động Hàn Thất lúc này vang lên, chỉ nghe anh nói Ừ. Liền cúp điện thoại, anh cũng không quan tâm tới việc có mặt của Hứa Niệm Niệm: Cha gọi tôi quay về nhà.
Tôi sẽ quan tâm chú ý tốt đến Sơ Hạ! Lăng Hàn Vũ tiếp lời nói: Cậu cứ an tâm mà đi!
Lăng Hàn Vũ! Hàn Thất Lục lạnh lùng trừng mắt nhìn Lăng Hàn, một lát sau anh đi lướt qua Hứa Niệm Niệm, hường về phía cánh cửa mà đi tiếp.Hàn Thất Lục rời khỏi, Hứa Niệm Niệm liền cảm thấy thoải mái không ít. Hàn Thất Lục ở nơi này, trong lòng cô ta có áp lực cảm lớn, hiện tại tốt rồi.
An Sơ Hạ cũng không muốn để Hứa Niệm Niệm trước mặt cô mà làm càn, liền cười khanh khách nói với Tiêu Minh Lạc: Anh cũng không thể uống rượu nha, nếu Giang Nam biết nhất định sẽ nổi giận.
Tiêu Minh Lạc biết An Sơ Hạ là cố ý nói như vậy, trong lúc này cũng không biết nên như thế nào tiếp được đề tài. Trái lại Hứa Niệm Niệm thay anh hồi đáp: Trường hợp này đúng là không thể không uống rượu, chị Sơ Hạ này, sự việc lần trước thật sự tôi nên xin lỗi rồi.
Tuy nhiên Hứa Niệm Niệm ngoài miệng nói xin lỗi, nhưng giữa trán hoàn toàn không có thật tâm, An Sơ Hạ càng thêm chán ghét.
Nghe không, Tiêu Minh Lạc. An Sơ Hạ ánh mắt không nhìn thẳng Hứa Niệm Niệm, vẻ mặt nghiêm mặt mà nhìn Tiêu Minh Lạc hỏi.
Loại tình huống này, Tiêu Minh Lạc tự nhiên là lựa chọn đứng ở bên An Sơ Hạ, anh gật gật đầu, vạn phần thành khẩn mà trả lời: Tôi hẳn sẽ không uống rượu.
Hứa Niệm Niệm khẽ cắn môi, trước mặt Tiêu Minh Lạc thì không nên có hành động không tốt, huống chi Hàn Thất Lục lại đang che chở An Sơ Hạ, nhất thời đành phải đem cơn tức nuốt vào.
Một người chịu không nổi không phải là người khác cùng mình tranh cãi, mà là đối phương căn bản không đặt mình trong mắt, ván này An Sơ Hạ đại thắng rồi.
Lăng Hàn Vũ kéo An Sơ Hạ qua: Tôi có chuyện muốn nói với cô, chúng ta đến bên kia đi.
Nhưng mà... Lúc này cô sao có thể đi, không thể dễ dàng tha cho Hứa Niệm Niệm để cô ta có cơ hội tiến vào, chuyện này đến lúc đó Giang Nam sẽ trách cô sao không giúp cậu ấy giữ lấy Tiêu Minh Lạc sao?
An Sơ Hạ không muốn đi, Lăng Hàn Vũ lại không quan tâm mà kéo cô rời khỏi.
Sau hoa viên này rất rộng, thêm nữa cây cối rất tươi tốt, một thoáng chốc liền không nhìn thấy bóng người của Tiêu Minh Lạc cùng Hứa Niệm Niệm rồi.
Anh có lời gì muốn nói? Có chuyện nói nhanh một chút, tôi còn muốn trở về! An Sơ Hạ trên mặt tràn ngập lo lắng.
So với việc An Sơ Hạ lo lắng, Lăng Hàn Vũ có vẻ cực kì bình tĩnh: An Sơ Hạ, chúng ta đi ngắm trăng.
Nói thật, An Sơ Hạ lúc này đang muốn hai chân giẫm đạp lên Lăng Hàn Vũ mà trút giận.
An Sơ Hạ hai tay chống nạnh, chất vấn Lăng Hàn Vũ: Lăng Hàn Vũ, anh tới cùng có ý gì? Anh không biết lúc này không thể để cho Hứa Niệm Niệm cùng Tiêu Minh Lạc gần nhau sao? Anh xem ra không muốn bạn của tôi cùng Tiêu Minh Lạc ở thành đôi?
Mặc dù nói, tôi không xem bạn cô là bằng hữu... Bộ dáng thanh lịch nhưng nói chuyện thì rất giống lưu manh.
An Sơ Hạ nổi giận lên: Anh!
Cô đừng có nóng giận! Trước tiên hãy nghe tôi nói xong đã! Lăng Hàn Vũ cười đặc biệt chân thành: Nhưng mà tôi thật sự càng xem càng không thích cái gì Hứa xiên chéo gì kia nha. (chắc chết với anh quá lúc thì xoa xoa, lúc thì xiên chéo.)
An Sơ Hạ mắt liếc thấy Lăng Hàn Vũ: Vậy anh tới cùng có ý gì? Bảo tôi đến đây là muốn nói những lời nhảm nhí này sao?
Lăng Hàn Vũ vươn ngón trỏ quơ quơ trước mặt An Sơ Hạ: NO NO NO, không phải là vô nghĩa, những thứ lời này là lời dẫn dắt sự việc mà tôi muốn nói.
Dù sao cũng đã đi rồi, An Sơ Hạ cũng không sốt ruột nữa, thở dài nói: Vậy anh dẫn dắt đủ chưa? Nói thẳng vào chính đề đi.
Lăng Lão Thái Gia nhà tôi hỏi cô, cô còn muốn tiếp tục ở Hàn gia nữa hay không.
An Sơ Hạ chớp chớp mắt trả lời: Anh dẫn dắt cũng thật đầy đủ và chuẩn xác. Lăng Lão Thái Gia sao lại hỏi như vậy?
Nguyên nhân hỏi như vậy một phần là vì Hàn Thất lục bị mất trí, cảm thấy cô ở lại cũng sẽ không vui, thân phận của cô ở Hàn gia cũng không đúng rồi.
Lăng Hàn Vũ học theo bộ dáng của An Sơ Hạ: Cô thật không biết ông tôi vì cái gì hỏi như vậy?
An Sơ Hạ bị Lăng Hàn Vũ hỏi như vậy, nhịp tim không tự chủ mà đập liên hồi, nói không nên lời tâm tình liền phức tạp.
Tôi hiện tại, tạm thời còn ở...
Lăng Hàn Vũ lập tức tiếp lời: Không sao, đến lúc cô muốn rời khỏi Hàn gia cứ nói với tôi một tiếng.
An Sơ Hạ trầm mặc một khoảng khắc, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn hướng Lăng Hàn Vũ: Anh cứ như vậy xác định Hàn Thất Lục không khôi phục được trí nhớ?
Sơ Hạ, nếu bệnh này có thể dễ dàng mà chữa khỏi thì Hàn gia nhất định đã sớm dẫn cậu ta đi trị liệu. Nhưng nếu Hàn gia đã như vậy, chỉ có thể chứng minh rằng tất cả đã bất lực. Lăng Hàn Vũ nhìn chằm chằm An Sơ Hạ nói.
Nhưng An Sơ Hạ vẫn chưa hết hy vọng: Giả sử có kỳ tích xuất hiện, Thất Lục đột nhiên khôi phục trí nhớ thì sao?
Đây là tình huống tốt nhất. Lăng Hàn Vũ thở dài: Chúng ta nhiều khi cũng nên suy nghĩ đến hướng tệ nhất.
An Sơ Hạ lắc đầu: Anh quá bi quan rồi.
Cô thì quá lạc quan rồi. Lăng Hàn Vũ cười nhạt.
Thiếu phu nhân. Đột nhiên nghe thấy giọng của Hàn quản vang lên, ngay sau đó ông liền xuất hiện trước mặt hai người: Lăng thiếu gia, cậu cũng ở đây à. Buổi đấu giá sắp bắt đầu rồi, chúng ta mau đến trước đại sảnh đi.
Hai người cứ thế không nói gì liền đi theo Hàn quản gia đến đại sảnh.
Lăng Hàn Vũ ngồi vào cạnh Lăng Lão Thái Gia bên kia, An Sơ Hạ lại đi theo Hàn quản gia ngồi ở sau lưng Hàn Lục Hải và cùng Khương Viên Viên, bên trái là Hàn Thất Lục đang cúi đầu xem điện thoại.
A, đây không phải là Hướng Mạn Quỳ sao? Khương Khương Viên Viên kỳ quái lên tiếng.
An Sơ Hạ theo ánh mắt Khương Viên Viên nhìn qua, chỉ thấy Hướng Mạn Quỳ mặc bộ váy dạ hội màu đen trễ ngực, cô ta tình tứ đi theo một người đàn ông lạ mặt An Sơ Hạ chưa từng thấy qua.