Xin chào tiểu thư. Đang lúc An Sơ Hạ chuẩn bị vào khách sạn mượn điện thoại, quản lý khách sạn bước ra, hơn nữa chủ động chào cô.
An Sơ Hạ có chút kinh ngạc: Xin chào! Có thể cho tôi mượn...
Tiểu thư, trước đó, tôi phải hỏi cô một chuyện. Quản lí mỉm cười đánh gãy lời cô: Xin hỏi bây giờ cô muốn trở về liền, hay đi dạo một chút?
A? Cô không kịp phản ứng, ngu ngơ 'a' một tiếng.
Quản lí mỉm cười với An Sơ Hạ giải thích: Khách sạn của chúng tôi cũng thuộc tập đoàn Hàn thị, nên vừa rồi tôi mới nhận được lệnh, tôi phụ trách đưa cô về Hàn gia.
An Sơ Hạ trong lòng tuy rằng cảm thấy nghi hoặc, nhưng nhớ lại dáng vẻ cung kính của quản lí đối với Hàn Thất Lục không chút do dự tin. Gật đầu một cái cô cười cười nói: Tôi muốn quay về, phiền ngài.
Vâng. Quản lí gật đầu ngoắc người hầu đi lái xe tới đây, quay đầu nhìn An Sơ Hạ nói: Đúng rồi, cô vừa nói muốn mượn của tôi... là gì?
Cô lắc đầu liên tục nói không có gì. Khó khăn lâu như vậy mới trở về được Hàn gia.
Thật làm phiền ngài, quản lí. Xuống xe, cô cúi người cảm ơn quản lí. Quản lí vẫn chỉ mỉm cười, nói cô khách khí liền lái xe đi.
Có thể nói, nhân viên của Hàn thị cũng vậy, thoạt nhìn rất chuyên nghiệp, rất nhiệt tình, nhưng luôn vạch rõ ranh giới với người khác. Đại khái cái này là được huấn luyện nghiêm chỉnh đi?
Mưa lúc này đã sắp ngừng, cô mới đi tới cửa chính cửa đã mở ra.
An tiểu thư, phu nhân và lão gia đang ở tại phòng khách chờ cô đã rất lâu. Mau vào để họ yên tâm. Người hầu thân thiện cười cười với cô. Cô có chút kinh ngạc, vì thật không ngờ bọn họ vẫn chờ cô chờ tới bây giờ.
Vừa đi vào phòng khách, một bóng đen liền hướng cô đánh tới, cô chuẩn bị không kịp té vào trong lòng một người nào đó thật mềm mại.
Ai ya bảo bối của ta! Con cuối cùng cũng về! Khương Viên Viên chỉ hận không thể ôm chặt cô vào người. Đứa nhỏ này thật là làm cho người ta lo lắng!
Bị Khương Viên Viên ôm chặt, An Sơ Hạ đều nhanh bất quá tức giận, vẫn là Hàn Lục Hải đi lên vỗ vỗ vai Khương Viên Viên bảo buôn cô ra trước. Nếu không cô thế nào cũng chết ngạt trong lòng Khương Viên Viên!
Quần áo không bị ướt, chúng ta còn lo lắng con không đợi Thất Lục tới đón mà lội mưa trở về. Khương Viên Viên nhìn từ trên xuống dưới An Sơ Hạ lúc này mới nhẹ nhàng thở ra: Đúng rồi, Thất Lục đâu?
Trong lòng cô tự hỏi một câu: hắn không phải về trước mình sao?
Nhìn ánh mắt nghi hoặc của Khương Viên Viên, cô cười cười nói: Anh ấy nói hôm này còn chút việc, đêm nay sẽ ngủ ở nhà bạn học. Mọi người không cần lo lắng.
Tiểu tử thối này! Khương Viên Viên oán giận hét một tiếng.
Được rồi, nói ít thôi, chuyện này thật ra là tại bà mà. Hàn Lục Hải lắc đầu nhắc nhở: Chín giờ ở kênh YY không phải có một tác giả đến tham gia chương trình sao? Sơ Hạ đã không sao rồi, đừng đứng đó nữa.
Khương Viên Viên trừng lớn mắt: Ông không nói thiếu chút nữa tôi quên! Tôi lập tức đi chuẩn bị! Tiểu Sơ Hạ con đi ngủ sớm một chút a!
Vâng. Cô mỉm cười nhìn Khương Viên Viên tính chạy lên cầu thang. Đôi khi cô thấy Khương Viên Viên thật giống một đứa nhỏ.
Hàn Lục Hải lắc đầu, xoay người nói với An Sơ Hạ: Sơ Hạ, có chút chuyện, chú nghĩ chú cần nói với con.