Không cần. Hàn Thất Lục cự tuyệt không chút do dự: Đến lúc đó tình hình vẫn còn có chút loạn, em không cần lộ diện thì tốt hơn.
Giới truyền thông tuy tạm thời đã bị áp xuống, nhưng là những người lén chụp ảnh cũng không thiếu. Nếu Hướng Mạn Quỳ tới đón anh, tất nhiên tình hình lại càng thêm hỗn loạn.
Hướng Mạn Quỳ sắc mặt có vẻ có chút không tốt. Đây là ý gì, nói cô ta không thể lộ ra ngoài ánh sáng sao? Cô ta thuận kéo tay Hàn Thất Lục!
Vậy hôm sau anh xuất viện, chúng ta gặp lại. Hướng Mạn Quỳ nói xong, làm vẻ đáng thương tội nghiệp nói: Anh không biết, anh gặp chuyện không may ngày đó làm em đã lo lắng biết bao nhiêu. Về sau cũng đừng vì An Sơ Hạ mà mạo hiểm lớn như vậy.
Hàn Thất Lục đẩy ra một bước, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía Hướng Mạn Quỳ, nói từng chữ từng câu: Nếu vẫn còn có lần nữa, anh vẫn lựa chọn đi cứu cô ấy!
Hướng Mạn Quỳ đôi mắt vừa động, cau mày nói: Thất Lục, anh như vậy mạo hiểm tính mạng đi cứu cô ấy, ngộ nhỡ anh lại xảy ra chuyện làm sao bây giờ? Còn có, cô ấy cũng chỉ là em gái của anh!
Em gái...
Hàn Thất Lục trong lòng lạnh lùng, chính mình tại lúc đó coi An Sơ Hạ là em gái, An Sơ Hạ không biết có bao nhiêu đau lòng. Mà lúc đó, anh lại một chút cũng không có vì cô mà suy nghĩ, thật sự là đáng chết!
Phải, cô ấy là em gái của anh. Hàn Thất Lục khóe miệng cong một bên, cười nhạt nói: Cho nên thân làm anh lớn, tất nhiên phải đi cứu em mình. Không phải sao?
Nghe anh nói như vậy, Hướng Mạn Quỳ trong lòng yên tâm. Thật tốt là không phải vì trong lòng có tình cảm đối với An Sơ Hạ mới đi cứu cô ấy. An Sơ Hạ mạng cũng thật lớn, đến như vậy còn có thể cho Hàn Thất Lục tìm đến, cô nếu vĩnh viễn không trở lại sẽ không có tai hoạ về sau rồi!
Nói cũng đúng, ngộ nhỡ...
Hướng Mạn Quỳ vẫn còn nói cái gì đó, đá bị Hàn Thất Lục ngắt lời: Em lần trước về Hướng gia, Hướng lão phu nhân thân thể còn tốt chứ?
Vài năm trước, lúc đó anh cùng Hướng Mạn Quỳ kết giao, khi đó Hàn gia gặp phải khủng hoảng, lúc đó rơi vào tận cùng khó khăn. Bọn anh hai người qua lại, Hướng lão phu nhân phản đối không ít.
Bà nội thân thể rất tốt... Hướng Mạn Quỳ đột nhiên đôi mắt vừa động, trong lòng nổi lên một cái chủ ý, lời nói xoay chuyển nói: Bà nội hiện tại cũng già rồi, chỉ hy vọng em có chỗ tốt để ở. Đúng rồi, sau khi anh xuất viện theo em về Hướng gia một chuyến đi, bà nội gần đây tâm tình không tốt lắm, nhìn thấy anh sẽ phấn chấn lên một chút.
Hàn Thất Lục làm bộ nghi hoặc hỏi han: Tâm tình không tốt? Đây có ý gì?
Diễn viên thiên phú liền là nhập vai diễn trò một cách nhanh chóng. Hướng Mạn Quỳ quả thật là một diễn viên giỏi, làm cho người khác cảm thấy mơ hồ, không biết đâu là thật, đâu là giả. Chỉ thấy cô ta chớp chớp lông mi, môi dưới mấp máy, đôi mắt liền trở nên ngập nước, bộ dáng điềm đạm đáng yêu làm cho người ta nhịn không được nghĩ muốn ôm cô ta vào lòng.
Em vốn không nghĩ muốn nói cho anh biết, nghĩ muốn chính mình giải quyết, đúng là... Nói xong, một giọt lệ chảy ra, rất nhanh lại bị ngón tay cô ta quẹt nhanh.
Đến cùng xảy ra chuyện gì rồi hả? Hàn Thất Lục cực kì phối hợp truy vấn hỏi. (Đi đóng phim đi Lục cưa. Đảm bảo anh ôm giải oscar.)
Ba của anh... Vì để cho em rời khỏi anh, muốn thu mua nhà của Hướng gia. Anh có biết, căn nhà kia đối bà nội mà nói, là ý nghĩa cả gia tộc, ý nghĩa tồn vong của gia tộc.
Một tờ khăn giấy đưa tới trước mặt Hướng Mạn Quỳ, giọng nói Hàn Thất Lục vang lên: Đừng khóc, chuyện này, anh sẽ giúp em. Sau khi anh xuất viện, sẽ cùng em quay về Hướng gia một chuyến.
Thật vậy sao? Ánh mắt Hướng Mạn Quỳ lấp lánh phát sáng, còn thiếu chút nữa lại khóc lên rồi.
- Cốc cốc cốc -
Cửa phòng bệnh bị gõ vang, Hàn quản gia kéo cửa ra đi đến: Thiếu gia, đã đến giờ ăn cơm trưa rồi.
Hướng Mạn Quỳ cuối cùng lấy khăn tay, lau khô nước mắt, hốc mắt vẫn như cũ ướt át. Nhìn thấy tình hình này, Hàn quản gia giọng nói không có chút gì biến đổi mà đem cơm trưa cho Hàn Thất Lục đặt lên, một lát sau, phát ra tiếng nói: Thật sự là có lỗi, Hướng tiểu thư, không có chuẩn bị cơm trưa cho cô.
Hướng Mạn Quỳ cười gượng một tiếng: Tôi có hẹn rồi, cũng không ăn ở chỗ này. Như thế...Thất Lục, em đi trước, đến lúc đó gặp lại!
Hàn Thất Lục gật đầu, trên mặt nhìn không ra một chút gợn sóng gì.
Thiếu gia, tôi thấy thiếu phu nhân ăn cơm trưa một mình cũng buồn, tôi đã nói cô ấy qua đây ăn chung. Hôm nay chúng ta không ở trên giường ăn, cậu đi rửa tay, chuẩn bị ăn cơm rồi. Hàn quản gia một bên thu dọn bàn trống trong phòng bệnh vừa nói.
Ông nói cái gì? Muốn An Sơ Hạ qua đây ăn! Hàn Thất Lục mặt lộ vẻ kinh ngạc: Ông như thế nào không hề nói với tôi một tiếng?
Xem Hàn Thất Lục dường như có chút bối rối, Hàn quản gia nghi hoặc dừng lại động tác trong tay hỏi: Có cái gì không đúng sao?
Dường như quả thật không có gì không đúng, cũng không tất yếu nói trước một tiếng. Nhưng chỉ là...
Anh còn chưa chuẩn bị sẵn sàng!
Anh dường như đã nhớ lại toàn bộ, vì vạch trần bộ mặt Hướng Mạn Quỳ cho nên không chưa có ý định lập tức liền đem chân tướng nói ra, anh hiện tại thật không biết phải như thế nào mới có thể đối mặt An Sơ Hạ.
Là lời nói nhỏ nhẹ ấm áp, hay lại là tiếp tục làm bộ coi cô như em gái?
Không kịp nghĩ nhiều, cửa phòng bệnh bị gõ vang, ngay sau đó cánh cửa bị người kéo ra, An Sơ Hạ đi đến.
Hai người liếc nhau một cái, Hàn Thất Lục hơi có chút bối rối dời tầm mắt, thay đổi phương hướng đi tới phòng vệ sinh.
Ngay cả chào hỏi cũng không cùng cô nói một câu sao? An Sơ Hạ đôi mắt hiện lên cô đơn, cô vài bước đi đến bên người Hàn quản gia vẫn còn bận rộn, thấp giọng nói: Hàn quản gia, bằng không, tôi nên quay về phòng bệnh của mình ăn thì hơn.
Một mình ăn cơm có gì vui? Hàn quản gia đưa bàn tay tới kéo ra ghế dựa: Thiếu phu nhân, cô ngồi chỗ này.
Bất đắc dĩ, An Sơ Hạ đành phải ngồi xuống.
Một lúc sau, Hàn Thất Lục đi ra, ngồi xuống đối diện An Sơ Hạ. Cơm trưa không tính là phong phú, bốn mặn một canh, trái lại cực kỳ dinh dưỡng. Hàn quản gia rảnh rỗi xoay người ra khỏi phòng bệnh, hai người liếc nhau một cái, Hàn Thất Lục rất nhanh dời tầm mắt, hơi chút xấu hổ mở miệng nói: Chân bị thương của cô đã đỡ hơn chưa?
Uhm. An Sơ Hạ gật gật đầu, cúi đầu vào bát cơm.
Mãi đến khi ăn xong bữa cơm, hai người đều không có nói thêm lời nào nữa.
Tôi đi về trước đây, ngủ một lúc sau gia sư liền đến đây. An Sơ Hạ đứng lên, cực kỳ tự nhiên nói.
Trái lại Hàn Thất Lục, đưa tay giữ lại an ủi một chút, tránh đi tầm mắt An Sơ Hạ nói: Cô cũng không cần quá mệt mỏi, phải nghỉ ngơi thật tốt.
Uhm, tôi biết. Xoay người, đi ra cửa.
Cửa phòng bệnh bị đóng lại, Hàn Thất Lục đưa tay liền đánh cho cái bàn một quyền: Chết tiệt!
Cái miệng ngu dốt này, lời cần nói đều sẽ không nói!
Đúng lúc này, cửa phòng bệnh bị lần thứ hai mở ra, Hàn Thất Lục còn tưởng rằng là An Sơ Hạ có việc trở lại, ngẩng đầu, nhưng là hai tên bạn chết tiệt Lăng Hàn Vũ cùng Tiêu Minh Lạc.
Là các cậu? Hàn Thất Lục thở dài một hơi, đứng thẳng người, cố ý đem bàn tay vì đánh cái bàn mà dẫn đến khớp xương chỗ đỏ bừng đưa ra phía sau.
Như thế nào, nhìn thấy hai chúng tôi giống như có phần mất mát, cậu hi vọng là ai bước vào? Tiêu Minh Lạc không có ý tốt hỏi.
Ba người đi cùng một chỗ, Hàn Thất Lục ngửi được một cỗ dày đặc mùi thuốc lá, anh theo bản năng nhíu mi một phen, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Tiêu Minh Lạc: Cậu hôm nay đại khái là hút không ít thuốc đi?
Tiêu Minh Lạc thân thể cứng đờ, lập tức vai buông lỏng xuống: Không có cách nào, xã giao quá nhiều. Trong tập đoàn có quá nhiều chuyện cần tôi xử lý rồi.
Cũng phải chú ý thân thể. Hàn Thất Lục khó có được nói một chút ấm lòng mà nói, chọc chọc bên sườn Tiêu Minh Lạc một cái.
Tôi biết.
Lăng Hàn Vũ đúng lúc mở miệng nhắc nhở: Minh Lạc, cậu không phải có việc tìm Sơ Hạ sao? Sao còn không đi giải quyết cục diện rối rắm xử lý cho xong đi.
Đúng rồi, thiếu chút nữa đã quên! Tiêu Minh Lạc một vỗ đầu, vội vội vàng vàng theo sát Hàn Thất Lục chào hỏi một tiếng, xoay người bước nhanh chạy ra phòng bệnh.
Hàn Thất Lục mặt lộ vẻ nghi hoặc, quay đầu nhìn về phía Lăng Hàn Vũ hỏi: Cậu ta tìm An Sơ Hạ làm cái gì?
Lăng Hàn Vũ nhún vai, buông buông tay nói: Còn không phải lại cậu ta cùng bạn gái nhỏ kia cãi nhau, tìm Sơ Hạ giúp đỡ. Đúng rồi, vết thương của cậu như thế nào? Không trở ngại gì chứ?
Nếu không có vấn đề khác mà nói, ngày mai liền có thể xuất viện rồi. Hàn Thất Lục đưa tay chạm đến đầu quấn chặt bằng băng vải, nhíu mi dưới nói: Tiểu tử kia xuống tay hẳn là chần chờ một phen, chẳng thế thì không có khả năng khôi phục nhanh như vậy. Nếu thực hạ quyết tâm, đại khái tôi vẫn chưa tỉnh lại rồi.
Lăng Hàn Vũ đưa tay lên liền đánh vào ngực cho Hàn Thất Lục một quyền: Để cho tiểu tử cậu thể hiện! Loại chuyện này không phải nên cho tôi biết trước tiên sao? Nếu như thực sự xảy ra chuyện gì, cậu để cho dì Hàn cùng chú Hàn làm sao bây giờ?!
Hàn Thất Lục ôm ngực nói: Được rồi được rồi, lần sau nhất định trước tiên tìm cậu hỗ trợ. Tiểu tử cậu xuống tay thật đúng là lợi hại nha! Không thấy tôi là bệnh nhân sao?
Trừ bỏ mặc đồ bệnh nhân, xem sắc mặt nhẵn nhụi hồng nhuận sáng bóng này, hoàn toàn không giống như là bệnh nhân.
Lăng Hàn Vũ hừ một tiếng, đột nhiên nhớ tới cái gì, quay đầu nói: Tôi có chuyện muốn nói với cậu.
Chuyện gì? Hẳn không là để cho tôi cùng cậu chơi đùa liên tục đi? Bản thiếu gia hiện không có hứng thú cùng cậu chơi đùa... Hàn Thất Lục làm ra bộ dạng chán ghét.
Ai muốn cậu chơi với ta liên tục! Lăng Hàn Vũ tức giận, lập tức lấy lại bình tĩnh nói tiếp: Tôi là cùng cậu nói chính sự. Cậu là thật sự nhận định người mình thích là Hướng Mạn Quỳ rồi sao?
Đương nhiên không phải! - Hàn Thất Lục ở trong lòng hò hét.
Nhưng anh có thể làm gì được? Lúc này nói cho Lăng Hàn Vũ chính mình đã nhớ lại mọi chuyện cùng An Sơ Hạ? Còn muốn cùng Hướng Mạn Quỳ diễn trò một chút?
Trừ bỏ vạch trần bộ mặt thật của Hướng Mạn Quỳ, anh còn muốn biết năm đó có cái bí mật kinh thiên gì!
Mà hết thảy những chuyện này, nếu muốn đạt tới mục đích, nhất định phải giấu diếm thật tốt chuyện chính mình đã nhớ lại tất cả về An Sơ Hạ. Anh nhất định sẽ đau khổ, đồng thời cũng khiến người khác đau khổ vì mình.
Cậu hỏi cái này nói là có ý tứ gì? Hàn Thất Lục từ trong trầm tư trở lại hiện thực, chống lại đôi mắt Lăng Hàn Vũ nghiêm mặt nói.
Bởi vì! Lăng Hàn Vũ dừng một phen, hung hăng nuốt nước miếng một cái: Bởi vì tôi tỉnh ngộ rồi! (tỉnh ngộ là đúng team Vũ J)
... Tiểu tử này tới cùng lại nói hưu nói vượn cái gì?
- - tiểu tử! Nghĩ cái gì liền phải dũng cảm theo đuổi! Nếu ngay từ đầu liền lui bước, một người hành vi nhu nhược như thế, là không xứng đáng trở thành người thừa kế Lăng gia!
Lời Lăng Lão Thái Gia nói với Lăng Hàn Vũ bay lượn trong đầu anh, anh nhất thời toàn thân châm lại nhiệt huyết! Bất luận kết quả như thế nào, anh cũng không được ngay từ đầu liền làm một người nhu nhược!
Tôi hỏi cậu có phải hay không đã xác nhận người trong lòng cậu chính là Hướng Mạn Quỳ?