Manh Tiểu Nam kéo khóa túi sách, tay đột nhiên ngừng một chút, nhưng rất nhanh tiếp tục đem khóa kéo trở về, trở tay đem túi sách lần nữa ở trên lưng.
Tôi nói này, Hứa Niệm Niệm. Manh Tiểu Nam làm xong những động tác này, ngẩng đầu nhìn về phía Hứa Niệm Niệm, trong ánh mắt loé lên một chút ý cười: Cô vì cái gì đột nhiên quan tâm việc học tập của tôi rồi hả?
Học tập? Hứa Niệm Niệm phục hồi tinh thần lại: Này... Đó là bởi vì... Bởi vì tôi muốn có một đối thủ cạnh traanh xứng tầm với tôi. Mà không giống là như cô bây giờ, thật không xứng tầm với tôi một tý nào như vậy.
Không xứng tầm tý nào? Manh Tiểu Nam hơi nhếch môi, cho dù là công nhân bảo vệ môi trường còn có thể cống hiến làm thành phố sạch đẹp nha, cô là không có gì giỏi giang, nhưng là không đến nỗi không xứng tầm cùng cô ta nha?
Xem ra, hôm nay tôi không thể không mang hộp bút về rồi. Manh Tiểu Nam ngoài cười nhưng trong không cười cầm lấy hộp bút, bằng da mềm cầm ở trong tay, Manh Tiểu Nam mặt đầy bình tĩnh: Cô nói xem có muốn tôi hay không mở ra nhìn xem, bên trong có thiếu cây bút nào hay không?
Hứa Niệm Niệm nghiêng đầu đi, hơi chút cao ngạo nói: Cô hỏi tôi làm gì? Liên quan gì đến tôi!
Manh Tiểu Nam nhún nhún vai, trong lòng cô gái này đã có chút thông minh: Không sai, đúng là không nên hỏi cô.
Tiếng nói vừa ngừng, Manh Tiểu Nam động tác lưu loát kéo khóa túi bút ra, nhất thời ba người ánh mắt đều gắt gao nhìn chằm chằm cô. Manh Tiểu Nam trong lòng cười, miệng phát ra một tiếng Oh .
Manh Tiểu Nam khóe miệng lơ đãng hơi hơi nhếch lên. Thật là nhàm chán!
Bên trong như thế nào giống như có thứ gì đó... Nói xong, Manh Tiểu Nam đưa bàn tay mình hướng vào trong. Tuy không nhìn thấy ánh mắt của ba cô gái kia, nhưng Giác Quan Thứ Sáu cho cô biết ba người giờ phút này đều nhìn chằm chằm phản ứng của cô.
Ngón tay chạm đến một cái gì đó dính dính, bởi vì đã chuẩn bị trước Manh Tiểu Nam ngay cả lông mày đều không có nhăn một chút nào. Trực tiếp rút tay ra ngoài, ngón trỏ cùng ngón giữa kẹp thứ đó lại như là kẹp điếu thuốc nhưng là mang theo một con giun mập mạp đỏ sậm. Đây chính là Hứa Niệm Niệm cố ý đi đến cửa hàng đánh bắt cá gần đây để mua.
Không như dự kiến sẽ có tiếng thét chói tai, chỉ thấy Manh Tiểu Nam mang theo con giun kia, giơ lên để sát vào mặt vẻ đồng tình nói: Là người nào đem mày đến đây, con giun nhỏ dễ thương, đang bị mất nước rồi...
Hứa Niệm Niệm khóe miệng co rúm một chút, nghĩ thầm rằng cô gái này thật là quái vật đi?! Tất cả các cô gái đều cảm thấy sợ hoặc là cảm thấy ghê tởm con giun, cô quả nhiên lại kêu nó dễ thương!
Chú ý tới phản ứng của ba ngươi kia, Manh Tiểu Nam trong lòng lạnh lùng. Chơi với các cô một tí đến đây cũng không khác nhau lắm thì phải, cô cũng không rảnh thời gian nhiều như vậy!
A, tôi còn có chuyện, tiểu khả ái này giao cho các cô chăm sóc, nhớ rõ đặt nó vào trong bồn hoa thật tốt! Manh Tiểu Nam lập tức đi đến chỗ Hứa Niệm Niệm, Hứa Niệm Niệm hét lên một tiếng, nhanh lui về sau đi.
Ném nó đi mau! Giang Nam, cô nếu là dám để cho thứ ghê tởm gì đó đụng tới tôi, tôi liền giết cô! Hứa Niệm Niệm tỏ vẻ hung dữ, thật giống như là cô ta thật sự sẽ giết cô như vậy.
Ghê tởm? Manh Tiểu Nam nhếch môi, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Hứa Niệm Niệm, lạnh giọng chất vấn: Nếu cảm thấy được nó ghê tởm, vì cái gì lúc nãy không thấy ghê tởm đem con giun bỏ vào bút trong túi của tôi?
Tôi... Hứa Niệm Niệm nhất thời nghẹn lời.
Tôi cái gì tôi! Hứa Niệm Niệm, tôi mặc kệ con mẹ nó cô có chủ ý gì, mẹ nó lại dám trêu chọc bà đây. Trước kia tôi cũng không phải là người dễ bị người khác ức hiếp! Nói xong, Manh Tiểu Nam ném con giun ra cửa sổ, vỗ vỗ nói: Về sau, nếu không cần thiết, làm phiền không cần xuất hiện ở trước mặt tôi.
Con giun bị ném đi ra ngoài, Hứa Niệm Niệm lòng thấp thỏm rốt cục cũng yên tâm, hai cô gái kia vừa nãy chạy tới cửa phòng học trốn tránh, bây giờ cũng một lần nữa dấy lên ý chí chiến đấu, đi tới phía bên này.
Thái độ nói chuyện của cô là cái sao đây! Cô như vậy còn dám cùng với chị Niệm Niệm của chúng tôi nói chuyện à? Đám nữ sinh một bàn tay chống nạnh, một cánh tay kia dùng ngón trỏ lòng chỉ chỉ với Manh Tiểu Nam.
Thái độ nói chuyện của tôi, tôi tự mình biết. Còn nữa, không cần ở trước mặt tôi xưng chị. Manh Tiểu Nam nói xong, đem tầm mắt một lần nữa đến trên người Hứa Niệm Niệm, cố ý đè thấp cổ họng nói: Ở trước mặt tôi xưng chị, sẽ chết...
Cô! Hứa Niệm Niệm cắn chặt răng, hung ác nói: Là cô ép tôi!
Cô nhớ rõ cô cũng không nói gì ép cô ta, Manh Tiểu Nam nhún vai, dáng vẻ thỏa mãn không sao cả. Cô còn chưa tin, ba cái cách sống an nhàn sung sướng từ trong trứng nước của những tiểu thư như cô ta có thể đánh bại được cô, người từ lúc ở tiểu học đã đánh nhau với bọn côn đồ trong khu phố.
Manh Tiểu Nam lúc này khinh thường bộ dạng của Hứa Niệm Niệm, lập tức liền làm tăng them lửa giận trong người Hứa Niệm Niệm.
Đúng là đợi cho Hứa Niệm Niệm vừa định muốn xông lên, trước mắt xuất hiện một cái bóng đen, chăm chú nhìn lại lúc này đã thấy một vị nam sinh chặn trước mặt Manh Tiểu Nam.
Lưu Đông Vũ?! Nữ sinh buộc tết tóc hai bên lập tức hai mắt sáng rực Lưu Đông Vũ, thật là Lưu Đông Vũ nha!
Nữ sinh tóc gợn sóng trợn trừng mắt, dơ tay liền đẩy nữ sinh tết tóc hai bên, đè thấp giọng nói: Cô là đồ ngu à! Không thấy anh ta và Giang Nam cùng phía à? Cô đừng ảo tưởng nữa đi!
Coi như không nghe thấy hai cô gái đang đối thoại, Lưu Đông Vũ gương mặt lạnh lùng nhìn về phía Hứa Niệm Niệm, mở miệng nói: Cô ấy do tôi bảo hộ! Cho nên về sau, đừng để cho tôi nhìn thấy các cô lại ức hiếp cô ấy!
Tuy anh không biết mới vừa rồi xảy ra cái gì, nhưng anh không phải là kẻ ngốc, có thể thừa sức đoán ra ba cô gái này khẳng định là giả lương thiện thiện!
Manh Tiểu Nam nhìn Lưu Đông Vũ che ở trước mặt mình, ánh mắt hiện lên trong nháy mắt kinh ngạc.
- - Cô ấy do tôi bảo hộ!
Những lời này, vì cái gì không phải do miệng Tiêu Minh Lạc nói ra?
Anh không phải...học sinh mới chuyển tới sao? Tôi nói cho ah biết, Tư Đế Lan này cũng không phải là nơi để anh hùng cứu mỹ nhân, ngay bây giờ liền lập tức tránh ra cho tôi! Hứa Niệm Niệm vênh váo tự đắc nói.
Ai ngờ Lưu Đông Vũ căn bản không có bị Hứa Niệm Niệm dọa, tiếp tục vẻ mặt ảm đạm nói: Nếu không có chuyện gì nói, chúng tôi đi trước, vừa rồi lời nói của tôi, phiền toái nhớ rõ trong lòng.
Anh! Hứa Niệm Niệm nguyên nhân vì tức giận, bộ ngực kịch liệt trên dưới lên xuống, mặt cũng đỏ lên.
Nhưng là Lưu Đông Vũ nói dứt lời liền trực tiếp lôi kéo Manh Tiểu Nam đi, cũng không thèm liếc mắt một cái nhìn tới Hứa Niệm Niệm. Dẫn đến Hứa Niệm Niệm trong lòng tràn ngập tức giận không có nơi phát tiết.
Chết tiệt! Nam thần của lòng tôi làm sao có thể cùng nha đầu thối Giang Nam có quan hệ được! Nữ sinh tết tóc hai bên buồn rầu rứt mái tóc của mình một chút, khuôn mặt đầy u sầu.
Cứ như vậy, trong cảm nhận ấn tượng đầu tiên của cô ta với Lưu Đông Vũ nhất định sai tới cực điểm rồi... cô gái tết tóc hai bên, trong lòng thầm nghĩ như vậy, ánh mắt ảm đạm rồi tản đi.
A! Ta nói! Hứa Niệm Niệm toàn thân đều là tức giận đi đến trước mặt cô gái tết hai bên, tức giận hỏi han: Vị nam sinh vừa rồi, cô quen biết anh ta sao?
Cô gái tết tóc hai bên lắc đầu, thành thật hồi đáp: Chỉ là trong cảm nhận của tôi là nam thần, nếu thực sự thì tốt quá...
Tôi hỏi không phải là nam thần hay không nam thần! Cô tốt nhất từ bỏ ý niệm này! Tôi hỏi cô, anh là ai, sao có thể đến đây? Hứa Niệm Niệm nắm chặt quả đấm, người đứng ra bảo vệ Manh Tiểu Nam, hẳn là nên xuống địa ngục! Cô ta muốn khiến cho nam sinh mới đến này hưởng thật tốt cái cực khổ, cho anh biết là không thể nào giúp Manh Tiểu Nam!
Lai lịch... Còn không ai biết. Cô gái bím tóc lắc đầu: Tôi đêm nay trở về kêu người điều tra một chút, hẳn là không khó tra ra.
Ừ, biết tin tức lập tức nói cho tôi biết! Hứa Niệm Niệm nói xong nhấc chân hướng cửa phòng học đi ra, ở trong phòng học liền khiến người ta phiền toái!
Cô ta dường như quên, trước đây cô ta là vì giáo huấn Manh Tiểu Nam và An Sơ Hạ mà bị mang tới phòng học âm nhạc, thiếu chút nữa bỏ mạng tại đó!
Hiện tại có thể buông tay ra rồi... Manh Tiểu Nam xấu hổ nói.
Lưu Đông Vũ lúc này mới hồi phục tinh thần lại, vội vàng buông tay Manh Tiểu Nam ra.
Kia cái gì... Manh Tiểu Nam thu tay, chỉ bầu trời dần dần tối xuống: Hôm nay lãng phí quá nhiều thời gian, vẫn là ngày mai lại đi thăm Sơ Hạ vậy. Thật sự là ngại quá, làm mất nhiều thời gian như vậy.
Cô thật sự là không nghĩ tới, tên côn đồ hung thần ác bá lúc trước, hiện tại đứng ra che bảo vệ cho cô, nói với người khác phải bảo hộ cô.
Không sao đâu... Dù sao tôi cực kỳ rảnh rỗi. Lưu Đông Vũ hai tay sờ sờ đầu chính mình: Tôi đưa cô về nhà.
Không cần, tôi bắt xe trở về thì tốt hơn. Manh Tiểu Nam trực tiếp từ chối: A! Đúng rồi, thiếu chút nữa quên, vừa rồi cám ơn anh thay tôi giải vây.
Tuy nhiên chính cô cũng hoàn toàn có thể giải quyết.
Không cần cảm tạ... Kỳ thật, tôi chỉ là không muốn.... (nhìn thấy cô bị người khác ức hiếp)
Lời còn chưa dứt, Manh Tiểu Nam kêu lên: Xe taxi!Này, này! Bên này bên này!
Một chiếc xe taxi từ xa lại gần, dừng tại ven đường. Câu nói kia của Lưu Đông Vũ chưa nói xong một lần nữa trực tiếp cho nuốt xuống. Anh điều chỉnh biểu cảm một chút, nhếch khóe miệng lên nói: Vậy thì ngày mai gặp.
Uhm, ngày mai gặp! Manh Tiểu Nam thần tốc lên xe, cô cũng không biết vì cái gì cứ nhanh muốn thoát khỏi tầm mắt Lưu Đông Vũ như vậy. Hướng về phía Lưu Đông Vũ khoát tay tạm biệt, xe taxi khởi động, bụi bay mù mịt mà chạy đi, rất nhanh biến mất không thấy.
Cả buổi tối, Lưu Đông Vũ lăn lộn khó ngủ, cả đầu đều là hình dáng của Manh Tiểu Nam.
Anh đây là làm sao vậy?
Hôm sau, Lưu Đông Vũ bị tiếng đập cửa của Hàn quản gia đánh thức: Nhanh rời giường, thời gian không còn sớm rồi.
Lúc bình minh anh mới thiu thiu đi vào giấc ngủ, giờ phút này chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt. Mất ngủ thật sự là chuyện đáng sợ nhất. Cũng giống như anh cả đêm qua bị mất ngủ, còn có Hàn Thất Lục. Chỉ cần nhắm mắt lại, đúng lúc không ý thức những đoạn ngắn kí ức vụn vặt sẽ hiện trong óc.
Thất Lục thiếu gia? Y tá thật cẩn thận lên tiếng: Nên truyền nước biển rồi.
Hàn Thất Lục lúc này mới xuất thần phục hồi tinh thần lại.
Thiếu gia. Cửa phòng bệnh bị gõ vang, Hàn quản gia đi đến, cầm trong tay bữa sáng hôm nay.
Như thế nào chỉ có một phần? Hàn Thất Lục nhíu một phen mày, theo bản năng lại hỏi: Ông không có chuẩn bị bữa sáng cho An Sơ Hạ sao?
Hàn quản gia sửng sốt một phen, lập tức cười nói: Phần thức ăn của Thiếu phu nhân dã do phu nhân đem đi rồi, phu nhân đang ở trong phòng bệnh thiếu phu nhân.
Sau một đêm trằn trọc, những hồi ức vụn vặt, dần dần xếp lại thành một mảng ký ức hoàn chỉnh. Anh chỉ cảm thấy ngực chính mình trống rỗng vô cùng, anh có một loại cảm giác kích động, hung hăng đánh một quyền phá tan sự kích động ở trong lòng mình.
Đây là sữa đậu nành mới vừa nấu xong, phu nhân đích thân nấu. Hàn quản gia mở cái bàn trên giường, không quên nói rõ công nấu sữa đậu nành.