Hoàn Tử nhìn nhìn Manh Tiểu Nam, tinh vi nhìn thấy được đường cong bị gò bó trong bộ đồng phục, tầm mắt có chút phức tạp.
Đi ra ngoài một đoạn rất xa Mạc Hân Vi rốt cục có cảm giác rất lạ, cảm giác không có Hoàn Tử ở bên cạnh líu ríu ngược lại thấy thiếu thiếu. Quay đầu lại nhìn, thấy Hoàn Tử còn đứng ở đó thất thần.
Này, này? Cô ngây ra đó làm cái gì Mạc Hân Vi hướng về phía Hoàn Tử hô một tiếng: Đến giờ vào lớp rồi, còn đứng ở đó làm gì?
Em đến đây! Hoàn Tử lúc này mới hồi phục tinh thần lại, vội vàng chạy đi.
Một buổi sáng tại lớp học Manh Tiểu Nam đang mơ màng, bởi vì thay đổi tổ, Manh Tiểu Nam ngồi dựa vào tường, sách xếp thành một đống, ghé vào cái bàn trực tiếp ngủ một buổi sáng mà không bị giáo viên phát hiện.
Manh Tiểu Nam, cậu còn định ngủ nữa à? Chúng ta đi ăn cơm đi! Giữa trưa chuông tan học vang lên, mọi người nhao nhao trào ra phòng học, cũng có đến nhìn Manh Tiểu Nam còn đang ngủ, thân mật đi qua chào một tiếng.
Cô luôn luôn là trong giờ học Ngủ ngày , cho nên mọi người đối với của cô ngủ đến mê man cũng không có cảm thấy được khác thường ở chỗ nào.
Trong phòng học mọi người đi cho tới khi không còn ai, cửa phòng học đột nhiên xuất hiện bóng dáng Lưu Đông Vũ.
Anh ở cửa thang lầu đợi Manh Tiểu Nam rất lâu, mãi đến khi mọi người đi sạch vẫn không thấy được bóng dáng Manh Tiểu Nam, vì thế anh mới đi tới nhìn xem, không nghĩ tới cô đến giờ vẫn lại gục xuống bàn ngủ.
Manh Tiểu Nam! Lưu Đông Vũ đi qua, muốn vỗ một cái vào vai cô, đúng lúc gần đụng vào lại nhanh tay rút trở về.
Cô đúng là có bạn trai, vì cái gì bạn trai không đợi cô cùng ăn cơm?
Đúng là... Lưu Đông Vũ so với con gái lông mi vẫn còn dài hơn, trên mặt hiện lên ngượng ngùng. Anh kỳ thật đã sớm dò xét được Manh Tiểu Nam không cùng Tiêu Minh Lạc đi ăn cơm, mà sau khi anh biết được tin tức này, không biết vì sao liền có chủ ý muốn cùng Manh Tiểu Nam ăn cơm trưa.
Tới cùng anh suy nghĩ cái gì?!
Lúc nội tâm Lưu Đông Vũ vẫn còn đang vô cùng xuýt xoắn, bả vai Manh Tiểu Nam chuyển động, dụi dụi mắt ngồi dậy.
Cô... Tỉnh rồi? Lưu Đông Vũ che giấu xấu hổ, nhẹ nhàng ho khan một tiếng: Kia... Tôi thấy cô còn đang ngủ, nghĩ có nên đánh thức cô đi ăn cơm trưa hay không. Đúng rồi! Chúng ta có thể cùng ăn cơm trưa.
Lưu Đông Vũ nói một tràng, Manh Tiểu Nam một chữ cũng không nói, ánh mắt cô còn đang ở trạng thái mông lung mơ màng.
Manh Tiểu Nam không nói gì, Lưu Đông Vũ còn tưởng rằng là cô sẽ từ chối, trên mặt có chút buồn rầu, liền mở miệng nói: Nếu cô không muốn cũng tôi ăn cơm, tôi đi trước đây...
Cái gì? Manh Tiểu Nam duỗi thắt lưng đứng lên, nhìn quanh phòng học kinh ngạc nói: Vừa tỉnh ngủ cư nhiên tan học rồi hả? Đây là buổi sáng hay là buổi chiều?
... Lưu Đông Vũ có vẻ có chút dở khóc dở cười.
Này, là giữa trưa... Cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ, quay đầu nói: Đúng rồi, sao anh lại ở đây? Ăn cơm chưa?
Không ngờ cô căn bản không nghe được những lời anh nói vừa rồi.
Cùng đi ăn cơm đi. Lưu Đông Vũ cong ánh mắt, nếu là đám hoa si kia không chừng sẽ bị vẻ đẹp trai này làm cho phát cuồng.
Được. Manh Tiểu Nam trái lại không nghĩ nhiều, trực tiếp đáp ứng.
Sau đó hai người họ cùng nhau đi đến nhà ăn, người đến căn tin ăn cơm đã ít đến thương cảm, nhưng vẫn dẫn tới hưởng ứng rất lớn. Manh Tiểu Nam ngang nhiên vứt bỏ Tiêu Minh Lạc rồi cùng nam thần mới Lưu Đông Vũ cùng ngồi một chỗ! Tin tức này giống như là một trái bom, rất nhiều người vốn là ăn cơm ở bên ngoài, đã đặc biệt chạy đến căn tin để xem hai người họ.
Bọn họ... Vì sao lại nhìn chúng ta ăn cơm? Lưu Đông Vũ hiển nhiên là người mới, xem ra không biết trong học viện hoàng gia Tư Đế Lan này rất nhiều chuyện, kỳ thật là cả đám đều so với tin tức trên báo lá cải càng nhiều chuyện hơn, có thể một chuyện nhỏ mà nói ra thành tam sao thất bản .
Manh Tiểu Nam nhún vai, tiện tay gắp miếng thịt kho tàu nhét vào trong miệng, vừa nhai vừa không rõ nói: Những người đó là như vậy, anh quen rồi thì sẽ không sao, coi như bọn họ là không khí là được.
À... Lưu Đông Vũ nghe cô nói như vậy, cũng không nhìn lại bọn họ, cũng bắt chước Manh Tiểu Nam một tư thế trực tiếp coi đám người kia là không khí.
Nhưng chuyện anh lo lắng, chính là mình cùng Manh Tiểu Nam có thể bị người khác chụp hình, sau đó bị lên báo hay bảng tin của trường giống như An Sơ Hạ lần trước. Tuy đối với anh là không có gì, nhưng anh không muốn Manh Tiểu Nam bởi vì mình mà bị người khác nói này nói nọ.
Manh Tiểu Nam cũng có quyết định của mình, hôm nay cả buổi sáng cũng không muốn gặp Tiêu Minh Lạc, trong lòng cô thật sự đang kìm nén tính khí của mình! Tin này nếu truyền tới tai Tiêu Minh Lạc, anh có tức giận hay không?
Nghĩ tới đây, cô đột nhiên cảm thấy mình thật sự quá ác độc, cứ như vậy trong tiềm thức lấy Lưu Đông Vũ ra làm công cụ.
Tuy cô không phải cố ý, nhưng cô thật sự có nghĩ như vậy. Chẳng lẽ cô là cô gái xấu?
Nghĩ như vậy, cô cảm thấy áy náy với Lưu Đông Vũ nhiều hơn, dùng đũa gắp cho Lưu Đông Vũ một miếng thịt kho tàu lớn vào trong chén của anh: Đây, ăn nhiều một chút!
A, Manh Tiểu Nam, cô ở đây làm gì! Hoàn Tử đột nhiên xuất hiện, liền ôm lấy cổ Lưu Đông Vũ: Cô muốn cùng Hoàn Tử tôi cướp đoạt đàn ông à?
Nói xong câu đó, Hoàn Tử tuy ra vẻ bình tĩnh, nhưng cả khuôn mặt đều đã đỏ lên.
Ở đây mọi người nhao nhao sửng sốt, nhìn Manh Tiểu Nam. Nhưng Lưu Đông Vũ có vẻ cực kỳ bình tĩnh, trước kia anh đi học ở trường, các nữ sinh cũng đều không ý tứ, giống như vậy chủ động quyến rũ nam sinh, anh nhìn liền thừa biết.
Thật có lỗi, tôi còn phải ăn cơm. Lưu Đông Vũ sắc mặt bất động rụt đầu lại, lấy chiếc đũa gắp miếng thịt kho tàu mà Manh Tiểu Nam cho, đưa lên cắn một miếng, thật ngọt... Căn tin này tại sao lại làm thịt kho tàu ngọt như vậy?
Cô đừng có hiểu lầm, chúng tôi chỉ là bạn bè thôi! Đầu óc đơn giản Manh Tiểu Nam đương nhiên không chú ý tới sắc mặt xấu hổ của Hoàn Tử, cười hề hề nói: Chồng của bạn, không thể khi dễ, điều này tôi cũng biết.
Hoàn Tử nghe xong, có phần cao hứng, trái lại Lưu Đông Vũ, bộ mặt lập tức liền khẩn trương hơn.
Nói đi, cô sao lại đến căn tin? Cô đúng là chưa bao giờ đến căn tin ăn cơm? Manh Tiểu Nam nghiêng mắt nhìn xem Lưu Đông Vũ, nghĩ thầm, theo lẻ, Hoàn Tử này hẳn không thật sự là tới đây ăn cơm? Thực để ý tới Lưu Đông Vũ rồi hả?
Bất quá tiểu tử Lưu Đông Vũ này trước kia giống lưu manh, nhưng từ khi cắt tóc đi, phong cách đầu xù trước kia (Gấu: nếu mọi người ko tưởng tượng ra đầu của LĐV cứ tìm ảnh của HKT hồi trước nhìn là biết J) bị cắt bỏ sau đó trái lại thật sự tuấn tú hẳn lên. Thành một hot boy cấp cao!
Tuy không phải là con ruột của Hàn quản gia, nhưng là toàn thân liền cùng Hàn quản gia giống nhau, nếu không biết rõ sự tình sẽ thật sự nghĩ là con ruột của Hàn quản gia.
Thiếu chút nữa quên mất chuyện đại sự. Hoàn Tử lấy tay gõ đầu mình một cái, tới căn tin cô đúng là nghe người khác bàn tán Manh Tiểu Nam cùng Lưu Đông Vũ ăn cơm mới biết được Manh Tiểu Nam ở căn tin, nhưng cô tìm Manh Tiểu Nam cũng không hẳn là vì Nam thần Lưu Đông Vũ của cô, cũng là bởi vì Mạc Hân Vi và Hàn gia có quan hệ, có thể đi bệnh viện thăm An Sơ Hạ, vì thế cô thuận tiện muốn Manh Tiểu Nam cùng đến.
Nói chính sự, Manh Tiểu Nam lập tức ném chiếc đũa đi, vội vàng nói: Còn chờ cái gì, đi thôi!
Hoàn Tử nghiêng đầu nhìn Lưu Đông Vũ liếc mắt một cái nói: Anh ấy còn chưa ăn xong mà.
Dẫn một anh ta đi theo làm gì? Chúng ta đi. Manh Tiểu Nam đi ra khỏi chỗ ngồi, tùy tiện nói vài câu đại khái là anh một mình từ từ ăn sau đó liền lôi kéo Hoàn Tử đi.
Manh Tiểu Nam vừa đi, một đống nữ sinh liền bưng chén đĩa lại, thẹn thùng hỏi han: Chúng tôi có thể ngồi bên cạnh anh ăn cơm không?
Sau khi xảy ra những chuyện như vậy, Lưu Đông Vũ vẫn có tâm tư tiếp tục ăn cơm sao? Anh gật đầu, sau một giây lại buông đũa xuống.
Tôi ăn xong rồi, chỗ ngồi là công cộng, các cô cứ tùy tiện ngồi. Nói xong, anh liền đứng lên đi, bỏ lại mấy nữ sinh mắt to mắt nhỏ nhìn.
Mạc Hân Vi sở dĩ có thể được cho phép vào thăm An Sơ Hạ, bất quá là vì Mạc gia tại thành phố A cũng có tiếng tăm, thêm nữa cô ở trong điện thoại nói với Khương Viên Viên mình và An Sơ Hạ là bạn tốt. Khương Viên Viên biết An Sơ Hạ ở bệnh viện khó tránh khỏi cảm giác buồn chán, nên liền đáp ứng thỉnh cầu của Mạc Hân Vi.
Ba người tiến vào bệnh viện thật sự là hao phí nhiều sức, bởi vì cửa bệnh viện các phóng viên vây kín hết chỗ, không dễ dàng chen qua đám người bu kín ở đây, vài người vệ sĩ canh chừng đã quần áo tả tơi.
Những phóng viên này đều đã điên rồi sao? Băng đô mới nhất của bản tiểu thư đã làm cho rớt mất! Mạc Hân Vi nói.
Hoàn Tử trái lại bình tĩnh hơn rất nhiều: Hàn gia không phải không cho những tờ báo này gây áp lực sao? Như thế nào bọn họ còn dám chen chúc tại cửa bệnh viện chờ tin tức?
Vệ sĩ dẫn bọn cô đi lên trả lời: Đều là những phóng viên nhỏ, có một số tòa soạn báo chúng tôi căn bản cũng không biết tên, nên cũng không gây áp lực gì đáng nói.
Thì ra là thế... Hoàn Tử gật đầu.
Manh Tiểu Nam không quan tâm nhiều như vậy, trực tiếp chạy đến phòng bệnh An Sơ Hạ. Không nên hỏi cô vì cái gì biết, nhìn căn phòng bệnh kia ở ngoài có đến sáu vệ sĩ đang đứng liền biết.
Đại khái là nhận được thông báo từ trước, bọn họ không có ngăn lại Manh Tiểu Nam trực tiếp để cho cô đi vào.
Sơ Hạ! Manh Tiểu Nam chạy vào phòng bệnh, nhìn thấy An Sơ Hạ đang nằm ở trên giường do y tá đang thay cô bang đắp thuốc cho cô, cô nhịn không được hốc mắt liền đỏ lên.
Nếu không phải tại cô, An Sơ Hạ làm sao có thể chịu tổn thương như vậy?
Giang Nam, cậu sao lại đến đây? Không có giờ học sao? Cậu hẳn là lại trốn học rồi? An Sơ Hạ cả người trừ sắc mặt có phần tiều tụy, cái khác trái lại toàn bộ bình thường, cũng không có có vẻ quá mức thương cảm.
Dù sao tất cả mọi người đã nói với cô khẳng định Hàn Thất Lục sẽ nhanh tỉnh lại. Hàn Thất Lục nếu không có chuyện gì, cô cũng yên tâm.
Khương Viên Viên biết An Sơ Hạ là không yên lòng về Hàn Thất Lục, nên cho An Sơ Hạ chuyển đến phòng của Hàn Thất Lục, mặc dù ngăn cách một tấm màn vải, nhưng An Sơ Hạ đã an tâm không ít.
Sơ Hạ! Manh Tiểu Nam nói hoàn toàn An Sơ Hạ chưa nghe được, liền thấy cô đi lên phía trước ôm lấy An Sơ Hạ.
Một động tác này làm cho y tá sợ đến mức liền giật mình hô: Đừng động tới vết thương! Mới vừa xoa thuốc!
Lúc này Hoàn Tử và Mạc Hân Vi cũng vừa đi đến, cửa phòng bệnh nhẹ nhàng bị kéo ra.
Tôi có thể đi xem Thất Lục không? Mạc Hân Vi liếc mắt nhìn An Sơ Hạ một cái, tuy đó là một câu hỏi nhưng đã đi tới hướng Hàn Thất Lục bên kia rồi.