Bảo vệ bên trong nhìn bên ngoài cửa lớn, thiếu chút nữa bấm chuông báo động nguy hiểm, Tiêu Minh Lạc tiến lên lễ phép gõ cửa sổ, trong lòng ông có chút thấp thỏm.
Ông già rồi, những người này cũng sẽ không đem ông đi bán? Ông vẫn tin tưởng vào pháp luật và trật tự thế giới hiện nay vẫn còn khá tốt.
Việc gì?! Nghĩ như vậy, nhưng ông vẫn cảnh giác Tiêu Minh Lạc. Không mở ra cửa sổ.
Nhưng loại cửa sổ màu xanh cũ kĩ này vốn là không có cách âm hiệu quả, cho dù là không mở cũng có thể nghe được thanh âm để nói chuyện.
Tôi muốn hỏi người một câu, người có biết chỗ này là nơi nào hay không? Tiêu Minh Lạc thấy ông không muốn đi ra, cũng không làm khó, trực tiếp đưa màn hình điện thoại di động đến trước mặt bảo vệ, chỉ vào chỗ đánh dấu hỏi.
Bảo vệ cửa rất tự hào về đôi mắt của mình, đã hơn sáu mươi nhưng đôi mắt vẫn còn rất tốt. Giương mắt nhìn lên, ông có chút xem xét, liền biết rõ nơi đó là nơi nào.
Dù sao ông sống từ nhỏ đến lớn ở vùng này, nhắm mắt lại liền biết vị trí chính xác gò đất này.
Đây là một cái kho đã bị bỏ hoang, trước kia nơi này dường như có một nhà máy gỗ, về sau bởi vì những ngọn núi gần đó cây đều bị chặt sạch, cho nên đã dời đi, để lại kho hàng bỏ hoang. Đều là chuyện thật lâu trước kia rồi... Bảo vệ cửa nói xong, ngầm thở dài.
Tiêu Minh Lạc cũng không có thời gian chờ bảo vệ nhớ lại hồi ức lúc trước, hỏi được tin tức, lập tức xoay người hướng Hàn Thất Lục bên kia đi đến.
Đã hỏi được gì? Nhìn biểu tình trên mặt Tiêu Minh Lạc dường như có phần không thích hợp, Hàn Thất Lục vội vàng lên tiếng hỏi.
Tiêu Minh Lạc gật gật đầu: Nói là một thời gian dài trước đây nó là một nhà kho, bây giờ đã bị bỏ hoang nhiều năm
Nghe được Tiêu Minh Lạc nói, Hàn Thất Lục biết rõ vì sao trên mặt anh biểu tình không thích hợp như thế. An Sơ Hạ tới nơi này tìm người, không có khả năng chính mình cố ý hướng kho hàng bỏ hoang để tìm, nhất định là bị người khác mang đi rồi.
Muốn gọi Hàn Vũ hay không? Tiêu Minh Lạc nhìn Hàn Thất Lục hỏi: Gọi bọn đặc công nhà họ Lăng hỗ trợ, mặc kệ đã xảy ra cái gì, sự tình nhất định được giải quyết thuận lợi.
Lạc thiếu gia, anh đây là khinh thường chúng tôi sao? Chúng tôi so với đặc công của Lăng thiếu gia cũng không tệ a! Thanh niên ở phía sau Tiêu Minh Lạc nói.
Các cậu ra tay không kém, nhưng các cậu không có kinh nghiệm về phương diện này, chỉ kinh nghiệm trực tiếp đánh nhau. Trong trường hợp này xảy ra bất kỳ sai sót gì thì phải làm sao? Tiêu Minh Lạc là nói sự thật, những kẻ chiến đấu này so với những cảnh sát đặc công kia chắc chắn xuất thủ nhanh hơn, chuẩn hơn, nói về cứu người mà nói, bọn anh không thể nào hơn đặc công Lăng gia.
Trong lòng mọi người cũng biết điều gì quan trọng, đều đưa ánh mắt nhìn Hàn Thất Lục, chờ anh ra lệnh.
Như vậy đi, tôi mang vài người đi trước xem thử, một khi có tình huống gì, tôi sẽ thông báo. Lăng gia cách nơi này xa vạn dặm, muốn đến cũng có thể không kịp. Nhân cơ hội trời tối, mặc kệ nhà kho là nơi quỷ quái gì, sự tình sẽ tốt hơn. Hàn Thất Lục nghiêm túc nói.
Đối với vấn đề này, Tiêu Minh Lạc cũng đồng ý, ban đêm gió lớn, anh cũng không muốn nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra với An Sơ Hạ. Và tiềm thức nói với anh rằng chính mình cũng đang tìm kiếm Manh Tiểu Nam trong kho hàng.
Nếu như thực sự muốn ở đây chờ người Lăng gia đến, phỏng chừng chính anh cũng không chờ nổi. Đêm dài, bóng tối bao trùm khắp nơi, dường như tĩnh mịch, kỳ thực sóng lớn cuồn cuộn.
Đoán được An Sơ Hạ không có khả năng tự mình đi đến kho hàng, khả năng duy nhất là bị người nào đó mang đến. Cứ như vậy, nếu mang quá nhiều người, ngược lại dễ dàng bứt dây động rừng.
Vì thế Hàn Thất Lục sai người cách một km ở kho hàng mai phục, cùng bọn anh, liền dụng bọn họ đưa tin thông báo bọn anh. Phân phó tốt mọi việc, anh cùng Tiêu Minh Lạc hai người dẫn theo hai người anh em lần mò hướng kho hàng tối đen kia đi.
Mang theo hai người trong đó một người trước kia sống ở khu vực này, nhưng lại nói chưa từng đi qua kho hàng kia, nhưng đối với nơi này vẫn tương đối quen thuộc, cho nên để anh ta ở phía trước dẫn đường.
Thất thiếu, Lạc thiếu, các vị cẩn thận chút, hiện tại nên đi bộ thật chậm, bởi vì nơi này có rất nhiều vụ lở đất, không cẩn thận liền rơi xuống. Thanh niên dẫn đầu nói xong, tiếp tục đi về phía trước.
Để không thu hút sự chú ý, họ chỉ có thể di chuyển dưới ánh trăng, giống như những người thanh niên kia nói, đoạn đường này quả thật đất lở rất nhiều, nếu giẫm lên sai chỗ rất dễ ngã xuống. Sợ rằng người từ nhà kho ở trên đường lớn phòng thủ, cho nên bọn anh đành đi đường nhỏ, vòng qua đường lớn đi.
Từ nơi này trượt xuống đường lớn, sẽ trực tiếp gây ra sự chú ý của một ai đó. Bốn người đều đề phòng dưới chân, thình lình dưới đám cỏ dại nhảy lên một cái gì đó đen thui, bốn người đều cả kinh.
Vật nhỏ kia hẳn là không biết bị nhiều người nhìn đến như vậy, lập tức tinh thần cũng luống cuống, chạy loạn khắp nơi, trực tiếp hướng thanh niên đang nói chuyện bên kia phóng đi.
Thanh niên hoảng hốt, theo bản năng lùi lại, nhưng nghĩ rằng một cước giẫm lên không, thân thể nghiêng sang một bên, càu nhàu liền ngã xuống phần đất lỡ phía dưới.
Ba người còn lại ngạc nhiên, Phốc Tiêu Minh Lạc nhịn không được bật cười. Dường như cười không đúng lúc, nhưng không có cách nào, thật sự quá buồn cười rồi.Một đại nam nhân bị một con chuột đồng dọa, hơn nữa vừa rồi thanh niên kia lại vẫn nhắc nhở bọn anh không được té xuống, kết quả chính mình liền té xuống.
Hàn Thất Lục tâm trí căng thẳng, nơi này cách kho hàng không xa, bên này nếu có người canh giữ, vậy thì không xong rồi.
Nghĩ tới đây, anh ngồi xổm người xuống, nghiêng thân thể một bên, sau đó trượt tiếp xuống.
Thanh niên kia trượt xuống, bị ngồi trên các loại đá vụn, cỏ dại khiến khắp người toàn là vết thương không lớn cũng không nhỏ, trong lúc này vẫn không thể từ mặt đất đứng lên ngay.
Ngay lúc anh ta chuẩn bị đứng lên lần nữa, một bàn tay mạnh mẽ kéo anh ta lên, hơn nữa nhanh chóng kéo anh ta về sau một gò đất nhỏ. Mượn ánh trăng, anh nhìn biểu cảm của Hàn Thất Lục cực kì nghiêm túc.
Ngay lúc anh ta muốn lên tiếng, bỗng nhiên nghe cách đó không xa có tiếng bước chân.
Xem ra Hàn Thất Lục đã sớm nghe được tiếng bước chân, cho nên mới kéo anh ta đến chỗ này.
Có người, nằm sấp xuống! Ở trên đường nhỏ Tiêu Minh Lạc cũng phát hiện có người, đang đi dọc theo hướng đại lộ vừa rồi bọn anh trượt xuống mà đi đến. Kéo thanh niên bên nằm sát mặt đất, anh điều chỉnh lại hô hấp để nhịp thở chậm dần.
Bởi vì trong màn đêm yên tĩnh này, bất cứ âm thanh nào dù là rất nhỏ đều có thể khiến đối phương nghi ngờ.
Trong nháy mắt, hơi thở toàn là mùi bùn đất, may mà nơi này không chăn nuôi gì, nếu không sẽ bị mùi phân làm cho chết ngạt cũng nên.
Tuy rằng tiếng bước chân ngày càng tới gần, Tiêu Minh Lạc cũng không lo lắng cho hoàn cảnh Hàn Thất Lục bọn họ. Bên cạnh bọn họ có một gò đất nhỏ, cực kỳ thích hợp ẩn nấp, bọn anh sẽ phải trốn ở gò đất phía sau.
Cho dù bị phát hiện, bọn họ có hai người, mà không, chỉ cần một tay Hàn Thất Lục là có thể xử lý nhóm người kia.
Họ đang ở trong kho hàng ăn nhậu, chúng ta cũng chỉ có thể ở nơi này trực đêm, cậu nói tại sao hai chúng ta lại xui xẻo như vậy? Hai người càng chạy càng gần, đối thoại giữa hai người Hàn Thất Lục có thể nghe được rõ ràng.
Một âm thanh khác vang lên: Dù sao qua một giờ nữa sẽ có người tới thay ca, đến lúc đó trở về ăn cũng không muộn. Cùng lắm, cậu nói chúng ta làm như vậy thực sự không sao chứ? Tôi cũng không chắc việc lần này có khả năng thành công hay không.
Hai con ngươi Hàn Thất Lục co rút lại, toàn thân phát ra một luồng khí nguy hiểm, ngồi xổm bên cạnh Hàn Thất Lục, thanh niên cũng không tự giác cảm thấy sợ hãi. Theo lý thuyết thì anh ta so với Hàn Thất Lục thì lớn hơn một chút, nhưng không hiểu tại sao lại sợ Hàn Thất Lục, có lẽ là Hàn Thất Lục trời sinh trên người đã có uy lực khiến người khác phải khiếp sợ chăng?
Cậu cũng đừng có miệng quạ toàn nói điều xấu a! Âm thanh lại một lần nữa vang lên: Nói ra, hai cô gái nhỏ kia dáng vẻ thật đúng là xinh đẹp. Chỉ cần nhìn các cô, tôi liền máu nóng sôi sục!
Ha ha ha... Nếu không thì cậu hãy cầu xin Mã ca, để anh ấy thưởng cho cậu ngủ một đêm?
Tiếng nói vừa dứt, người thanh niên ngồi bên Hàn Thất Lục cũng cảm giác được con người bên cạnh sắp không kìm nén được mà đứng dậy. Anh vội đè người Hàn Thất Lục đang tức giận nắm chặt tay đấm xuống, nhìn Hàn Thất Lục, ra sức lắc lắc đầu, ý bảo anh không được hành động thiếu suy nghĩ.
Hai người kia khẳng định không phải đối thủ của Hàn Thất Lục, nếu như bọn anh làm kinh động đến người bên trong, sự tình sẽ không có thu thập được gì. Dù sao bọn anh còn không biết trong kho hàng bỏ hoang kia có bao nhiêu người, thực lực của đối phương như thế nào.
Tiếng bước chân dần dần đi xa, Hàn Thất Lục đột nhiên đứng lên. Tiêu Minh Lạc đúng lúc ở trên đường nhỏ hướng về phía bọn anh giả tiếng mèo kêu. Hàn Thất Lục lườm hai người hướng mình đi đến, nhanh chóng quay trở lại con đường.
Xem ra chúng ta nhanh đuổi theo xem chúng đã đi đâu. Bốn người vừa chạm mặt, Tiêu Minh Lạc liền hạ giọng mở miệng nói: Chúng ta muốn tìm địa bàn của chúng quả là không sai.
Hừ! Hàn Thất Lục phát âm đơn điệu ra một cái phù.
Xem ra những lời hai tên lưu manh kia nói Tiêu Minh Lạc cũng nghe được, anh lúc ấy thật muốn trực tiếp đem hai con người đó Xử tử ngay tại chỗ cho rồi.
Bốn người không nói gì, tiếp tục hướng kho hàng bị bỏ hoang mà đi, tuy rằng không nói gì nữa, nhưng rất ăn ý đồng loạt bước nhanh chân hơn.
Trong kho hàng bị bỏ hoang, ánh đèn mập mờ chiếu xuống, mười mấy con người nằm xiêu xiêu vẹo vẹo. Mã ca nhìn người nằm trên mặt đất, đi qua đều đá cho cả đám mỗi người một cái.
Tất cả đều tỉnh hết cho ta, càng là buổi tối, chúng ta càng phải đề cao cảnh giác. Người của Hàn gia, còn có của Giang gia chắc chắn đã đi tìm người, lúc này buổi tối không thể thả lỏng!
Bị đá một cái, mọi người nửa mê nửa tỉnh đều đã tỉnh táo lại. Bởi vì sợ bọn họ say, lúc trước Mã ca liền cấm bọn họ không được mua quá nhiều rượu trở về, cho nên rất dễ dàng đánh thức họ dậy.
Những ai trực nửa đêm đi ngủ trước, những người khác đều canh gác tại chỗ của mình cho tôi, phải lấy lại mười phần tinh thần rõ chưa! Mã ca phân công xong, rối loạn ban đầu trật tự trở lại, mọi người ai có việc người nấy.
Nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện sắc mặt Mã ca đã đỏ bừng, tuy anh không cho các huynh đệ uống nhưng vì cao hứng mà đã uống rất nhiều rượu.