A... Hứa Niệm Niệm nhắm mắt lại và hét ầm lên, trong nháy mắt cảm thất không trọng lượng, tâm trí cô tràn đầy tuyệt vọng. Cô cho rằng bản thân mình có thể phải chết ngay lúc này không nghi ngờ gì nữa, một cơn đau nhói ập đến trên cổ tay. Cô mở to mắt, thấy bản thân mình đang lơ lửng giữa không trung.
Chỉ cần Tiêu Minh Lạc tuột tay một cái, cô có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
A - - cứu tôi với! Cứu tôi... Kéo tôi lên đi! Hứa Niệm Niệm với tay ôm chặt lan can, cũng giúp Tiêu Minh Lạc giảm bớt sức nặng một chút.
Động tác này cô cũng không phải phối hợp cùng Tiêu Minh Lạc, mà tất cả xuất phát từ bản năng, bản năng muốn sống. Nước mắt chảy dài xuống đôi má, cô giờ phút này hối hận muốn chết, nếu không tự mình đẩy An Sơ Hạ, sẽ không dẫn đến hậu quả như vậy.
Điều này khiến cho cô lập tức rất căm hận An Sơ Hạ, ban đầu chỉ là chán ghét cô ta, bời vì người mình thích lại thích An Sơ Hạ. Nhưng hiện tại không đơn thuần là chán ghét, còn xuất hiện một cảm giác là căm hận.
Thất Lục, chỉ cần cậu nói buông tay, tôi sẽ lập tức ném cô ta xuống. Khuôn mặt Tiêu Minh Lạc biểu hiện như mây thưa gió nhẹ, có vẻ không thèm quan tâm đến chuyện sống chết của Hứa Niệm Niệm một chút nào.
Hàn Thất Lục cũng không phải người không có đầu óc, dưới tình huống này anh dĩ nhiên đoán ra Tiêu Minh Lạc đang cố ý khiêu khích anh. Làm cho anh hiểu rõ chuyện này không thể gây rắc rối lớn.
Lúc này tiếng chuông tan học đã vang lên, không ít người đã ùa ra khỏi phòng học, chạy xuống tầng một, đứng bên ngoài sân ngửa đầu nhìn thấy cảnh tượng này trên sân thượng. Một giáo viên cũng đang thảo luận có nên gọi điện báo cảnh sát hay không.
Kéo cô ta lên đây đi. Hàn Thất Lục sầm mặt nhưng vẫn thở dài nói.
Tiếng nói của Hàn Thất Lục vừa dứt, Hứa Niệm Niệm trong lòng mới nặng nề thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau khi cô được kéo lên, Hàn Thất Lục đã không thấy đâu nữa. Trên sân thượng chỉ còn lại Tiêu Minh Lạc, Lăng Hàn Vũ cùng cô ta.
Sau khi đứng lên, Hứa Niệm Niệm phát hiện bản thân mình căn bản đứng không vững, hai bắp đùi không còn sức lực, một mực run rẩy. Cô chỉ cảm thấy đùi mình như mềm nhũn ra, hai tay cũng run lên bần bật. Sau cùng cô không chống đỡ nổi, ngã xõng soài ở trên mặt đất.
Không việc gì rồi. Tiêu Minh Lạc nhìn Hứa Niệm Niệm đầu giống như toát hết mồ hôi, bước lên phía trước, lấy ra từ trong túi miếng dán vết thương đưa cho Hứa Niệm Niệm.
Trước mắt đột nhiên xuất hiện miếng dán vết thương, khuôn mặt Hứa Niệm Niệm rung lên rõ ràng. Cô hiện tại rốt cục hiểu rõ Tiêu Minh Lạc nói phối hợp là có ý gì, không phải anh thật sự muốn ném cô xuống, mà là đang giúp đỡ cô.
Tuy ngoài miệng anh ta nói là giúp Hàn Thất Lục, trên thực tế cũng là giúp cô.
Trong lòng cô ấm áp, như là có dòng nước ấm len lỏi qua. Trước kia cô mù quáng thích Hàn Thất Lục, cũng không biết mình rốt cuộc thích anh ta vì cái gì. Nhưng hiện tại, cô nhìn thấy hơi chút quan tâm trong mắt Tiêu Minh Lạc, trong lòng chợt rung động. Dường như ban công bụi bẩn đều tràn ngập sắc hoa tường vi nở rộ, chóp mũi đều là hương vị ngọt ngào.
Cảm ơn.
Lời vừa thốt ra, cửa sân thượng đột nhiên bị một người đá văng ra. Ba người đồng thời hoảng sợ vì âm thanh bất ngờ này, theo bản năng liền nhìn về hướng âm thanh kia.
Tại sao anh lại kéo cô ta lên?
Người đến không phải ai khác, chính là Mạnh Tiểu Nam đang bừng bừng lửa giận. Lúc ở căng tin, sau khi ra khỏi nhà vệ sinh không bóng dáng An Sơ Hạ đâu nữa, chỉ thấy Tiêu Minh Lạc quát lớn bắt mấy nữ sinh ra khỏi cửa.
Chạy lên hỏi mới biết, mấy nữ sinh này lợi dụng lúc cô không ở đó bắt nạt Sơ Hạ. Tuy Sơ Hạ bị bắt nạt lục này không nhất định là chuyện xấu, tốt xấu gì cũng khiến Hàn Thất Lục anh hùng cứu mỹ nhân một lần. Thế nhưng khẩu khí này cô không nuốt trôi được!
Nếu tiết học sau đó không phải tiết của chỉ nhiệm lớp, cô khả năng đã chạy ngay đến phòng âm nhạc.
Không thể làm lớn chuyện này. Tiêu Minh Lạc bước lên phía trước thuyết phục: Em cũng đừng gây rắc rối vì chuyện này.
Quả thật chuyện này không thể làm lớn, đạo lý này cô biết. Thế nhưng lúc cô đến trước mặt Hứa Niệm Niệm, lại phát hiện Hứa Niệm Niệm đang cầm trong tay miếng dán vết thương gấu con.
Những miếng dán vết thương này là Tiêu Minh Lạc đặc biệt chuẩn bị cho cô, bởi vì cô luôn tự làm bản thân mình bị thương. Loại miếng dán vết thương in hình gấu con này kỳ mới mẻ độc đáo, rất hiếm thấy.
Anh đưa miếng dán vết thương này cho cô ta sao? Mạnh Tiểu Nam giơ tay chỉ vào Hứa Niệm Niệm, vừa chất vất vừa trách cứ Tiêu Minh Lạc.
Nếu Tiêu Minh Lạc đưa miếng dán vết thương cho nữ sinh khác, cô hẳn không quan tâm như vậy, nhưng nữ sinh này đã bắt nạt An Sơ Hạ, anh lại đưa cho cô ta!
Cô ấy bị thương, dù sao trong túi sẵn có, tiện tay đưa cho cô ấy. Tiêu Minh Lạc bình tĩnh nói xong, kéo Mạnh Tiểu Nam đứng xa Hứa Niệm Niệm một chút. Hứa Niệm Niệm bởi vì đứng không vững, cho nên tạm thời chỉ có thể ngồi xổm ngồi dưới đất, xem ra có vài phần thương cảm.
Tiêu Minh Lạc đã từng hứa cho cô tương lai tươi sáng, cô ở bên anh sẽ không phải ấm ức và chịu thiệt, nhưng hiện tại cô không phải ấm ức rồi sao!
Đầu óc anh bị đào hố sao? Cho ai dùng cũng được không thể cho cô ta dùng! Mạnh Tiểu Nam đẩy Tiêu Minh Lạc ra, bước vài bước đến trước mặt Hứa Niệm Niệm, cúi đầu cướp lấy miếng dán vết thương còn chưa kịp mở ra trong tay Hứa Niệm Niệm, giơ tay ném nó ra ngoài lan can.
Nhìn thấy hành động này của Mạnh Tiểu Nam, Tiêu Minh Lạc nhíu chặt đôi mày, lạnh lùng nói: Em làm cái gì vậy?
Ném miếng dán vết thương đi, anh không thấy rõ sao? Mạnh Tiểu Nam quay sang nói với Tiêu Minh Lạc xong, lại quay đầu nhìn Hứa Niệm Niệm nói: Không có thể bắt nạt Sơ Hạ của tôi, cô càng không thể làm việc đó! Cô đứng lên cho tôi, chúng ta đấu tay đôi!
Mạnh Tiểu Nam nói xong, liền muốn túm cổ Hứa Niệm Niệm đứng dậy để đánh nhau với cô.
Cô muốn làm gì? Buông ra... Hứa Niệm Niệm thật sự không thích Mạnh Tiểu Nam, lúc này lại nhìn thấy ánh mắt Tiêu Minh Lạc sáng quắc nhìn Mạnh Tiểu Nam, trong lòng cô ta liền tính toán, hiện tại đúng là một cơ hội tốt làm cho bọn họ cãi nhau.
Buông ra? Cô nói bà đây buông ra thì bà đây sẽ phải buông sao? Mạnh Tiểu Nam hất tay một cái, đang kéo biến thành đẩy mạnh, Hứa Niệm Niệm bất ngờ mất trọng tâm, cả người ngả về phía sau.
Trước khi ngã về phía sau, cô lại vẫn theo bản năng giữ chặt Mạnh Tiểu Nam, ngón tay thon dài cào lên da thịt Mạnh Tiểu Nam, gây ra một vết xước dài.Mạnh Tiểu Nam bất ngờ bị đau rụt tay lại, Tiêu Minh Lạc xông lên phía trước đỡ lấy Hứa Niệm Niệm, cô ta lúc này mới không bị ngã sấp xuống.
Em hơi quá đáng rồi đó!
Trong trí nhớ của cô, đây là lần đầu tiên Tiêu Minh Lạc lớn tiếng với cô như vậy, vốn hai người chênh lệch đủ điểu, hiện tại khoảng cách của bọn họ càng ngày càng xa dần.
Cô chỉ cảm thấy nuốt khan, đồng thời cổ họng đắng ngắt, từ khoé mắt có gì đó dũng mãnh trào ra.
Cố kìm nén những giọt nước mắt kích động, Mạnh Tiểu Nam dương lên một nụ cười chua xót, nói: Tiêu Minh Lạc, tôi với anh, tới cùng là ai quá đáng hơn ai?
Tiêu Minh Lạc hít một hơi thật sâu, tầm mắt chuyển qua nơi khác, khẽ cắn môi nói: Em vẫn nên về trước bình tĩnh, cố gắng bình tĩnh chút đi.
Tôi sẽ cố gắng bình tĩnh, bình tĩnh. Mạnh Tiểu Nam sắc mặt âm trầm, xoay người rời đi, đứng ở trên sân thượng cũng có thể nghe thấy tiếng bước chân Manh Tiểu Nam chạy rầm rầm xuống tầng, đủ để nhận ra đầy giận dữ.
Nhìn thấy chuyện xảy ra trước mặt, Lăng Hàn Vũ lắc lắc đầu, thở dài một tiếng, nói: Minh Lạc, tớ dám cá rằng, cậu lần này thật sự kết thúc rồi.
Đừng vui mừng khi người khác gặp họa. Tiêu Minh Lạc trừng mắt liếc nhìn Lăng Hàn Vũ một cái.
Được được được, tớ không vui mừng khi người khác gặp họa được chưa? Chơi đùa vui vẻ với người yêu mới của cậu, tớ đi trước một bước... Lăng Hàn Vũ nhanh chóng nói xong, thừa dịp Tiêu Minh Lạc chưa nổi điên trốn sau cánh cửa sân thượng.
Anh luôn luôn mong thế gian này trở nên loạn hơn càng tốt. Vì sợ rằng thế gian không loạn là nói về chính anh!
Thật xin lỗi. Sau khi Lăng Hàn Vũ rời khỏi, Hứa Niệm Niệm thấp giọng, thoát khỏi cái ôm của Tiêu Minh Lạc, nói: Dường như đã gây thêm phiền phức cho anh, có cần đến lúc đó tôi thay anh đi giải thích hay không?
Không cần. Tiêu Minh Lạc khoát tay từ chối: Vừa rồi kéo cô lên, lúc đó nhìn thấy chân cô có rất nhiều vết xước da, cô đến phòng y tế xử lý một chút đi.
Nói xong, Tiêu Minh Lạc để ý đến Hứa Niệm Niệm, khuôn mặt nghiêm lại, rất nhanh biến mất sau cửa sân thượng.
Thất Lục thiếu gia, anh đã không thể thích tôi, tôi đây cũng không thể chờ anh như há miệng chờ sung rụng. Hứa Niệm Niệm cúi đầu tìm kiếm, vừa hay nhìn thấy miếng dán vết thương hình con gấu rơi ở gần lan can sân thượng. Cô ta liền bước qua nhặt nó lên, nắm chặt trong lòng bàn tay, một nụ cười thâm hiểm dâng lên nơi khoé miệng.
Sau khi Mạnh Tiểu Nam về đến lớp học, An Sơ Hạ đã tự mình tính toán thời gian về đó trước. Nhìn đôi mắt Mạnh Tiểu Nam đỏ bừng như thỏ con bước tới, An Sơ Hạ có chút thất kinh.
Này! Cậu lại làm sao thế này?
Nghe thấy An Sơ Hạ hỏi ra miệng, rất nhiều bạn học cùng lớp cũng xúm lại đó, nhao nhao vây quanh Mạnh Tiểu Nam hỏi ít hỏi nhiều.
Khoé mắt Manh Tiểu Nam lại càng chua xót hơn, cô đưa tay lên lau nước mắt, hung hăng nuốt ực xuống một cái, nói: Tớ muốn chia tay với tên khốn kiếp Tiêu Minh Lạc kia!
Lời vừa thốt ra miệng, mọi người đều thất kinh.
An Sơ Hạ phục hồi tinh thần lại đầu tiên, giơ tay sờ trán Mạn Tiểu Nam trước thăm dò, lắc lắc đầu nói: Cậu không phát sốt!
Ai dà! Mạnh Tiểu Nam kéo tay An Sơ Hạ ra, căm giận nói: Tớ không có nói đùa, nói thật đó!
... Khoé miệng An Sơ Hạ giật giật, sau khi cô đi đến phòng nhỏ kia, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?
Hiện tại cũng không thích hợp để hỏi, nhìn tình huống này, có hỏi nha đầu kia cũng nhất định không nói. Tiêng chuông vào lớp chợt vang lên, mọi người nhao nhao về chỗ ngồi, An Sơ Hạ cũng đổi chỗ trở về.
Lúc này là tiết học mỹ thuật, giáo viên mỹ thuật cho mọi người tự nghiên cứu chương trình Thám hiểm vương triều, sau đó ngồi ở trên bục giảng chơi điện thoại di động, thậm chí phía dưới bùng nổ bà cũng không quan tâm.
Thừa dịp giáo viên mỹ thuật cúi đầu chơi điện thoại, An Sơ Hạ cùng Mạnh Tiểu Nam lén lút thay đổi chỗ ngồi, cô ngồi xuống bên cạnh Mạnh Tiểu Nam.
Mạnh Tiểu Nam đang cầm bút máy ra sức cào lên tập nháp giấy, một tập giấy nháp còn nguyên vẹn như vậy bị cô làm hỏng.
Cậu mau chóng nói cho tớ nghe một chút, đã xảy ra chuyện gì. An Sơ Hạ ghé sát vào tai Mạnh Tiểu Nam, thấp giọng hỏi.
Còn có thể nói như thế nào đây? Nói Tiêu Minh Lạc vì một nữ sinh bắt nạt An Sơ Hạ quát mắng cô sao? Cô khẽ cắn môi, lắc đầu: Tớ không muốn nói, dù sao, tớ cũng nói tạm biệt Tiêu Minh Lạc rồi!
Được rồi! An Sơ Hạ thở dài: Cậu không nói ta cũng không có có cách gì, ôi chao ôi, cậu đưa cuốn sách Vật lý kia đưa cho tớ.
Lấy được sách Vật lý, An Sơ Hạ điềm nhiên vùi đầu vào xem sách.
Mạnh Tiểu Nam hơi chút bất mãn nói: Tớ nói không muốn nói, cậu liền không tiếp tục hỏi nữa? Cậu cuối cùng có yêu tớ hay không yêu tớ?
Tớ...
An Sơ Hạ vừa định nói gì đó, đột nhiên bị một tiếng đập cửa cắt ngang.
Lớp học đầy người trở nên yên tĩnh chỉ trong giây lát.