Mình nhất định điên rồi! Hàn Thất Lục tự nhủ quay vào phòng khách, nặng nề gieo mình xuống ghế sô pha, húng hắng ho khan vài tiếng.
Nhất định là nơi này quá bụi bẩn, nên mới cảm thấy hít thở thật khó khăn!
Thế nhưng, không phải chỉ là đưa quần áo thôi sao, vừa rồi anh căng thẳng cái gì chứ?
An Sơ Hạ nhanh chóng mặc quần áo tử tế, bước ra từ trong phòng tắm. Trong phòng tắm có dầu gội đầu, cũng không biết đã hết hạn sử dụng hay chưa, nhưng mái tóc đã được gội sạch sẽ. Lúc gội đầu, tóc lại rụng xuống rất nhiều. Nhìn vào có chút thảm thương.
May mắn thay, mái tóc cô rất dày, nếu không bị bọn họ kéo như vậy, tóc rụng hết chẳng phải sẽ giống người bệnh sao?
Nơi này hình như không có máy sấy. Hàn Thất Lục nhìn xung quanh, tìm chiếc khăn lông khô đưa cho An Sơ Hạ.
Không sao, dù sao cũng không phải mùa đông. An Sơ Hạ mỉm cười, nhận lấy chiếc khăn, tự mình lau khô mái tóc. Hôm nay trời mưa dầm dề, tuy buổi sáng không có ánh nắng mặt trời, nhưng tóc lại khô rất nhanh.
Hàn Thất Lục không đáp lời An Sơ Hạ, chỉ là nhìn chằm chằm vào cô. Nữ sinh kia dùng móng tay cào lên mặt cô, nhưng may mắn thay An Sơ Hạ chỉ xước một chút da bên phải trên trán, còn ở cằm, nơi này dù có để lại sẹo cũng không quá khó coi.
Mau đến ngồi xuống ghế sô pha, tôi giúp cô bôi thuốc. Những thứ thuốc này tuy không thể giúp cô ngăn ngừa sẹo, nhưng ít nhất có thể tiêu độc. Móng tay là nơi chứa nhiều vi khuẩn, nếu không sát trùng cẩn thận không chừng có thể bị nhiễm trùng.
Ừm, được. An Sơ Hạ nghe lời ngồi xuống ghế sô pha, cô không lo lắng việc nhiễm trùng hay không nhiễm trùng, cô không phải đại tiểu thư yếu ớt mảnh mai, vết thương nhỏ như vậy, căn bản cô cũng không thèm để tâm.
Sở dĩ cô nghe lời như thế, chỉ là muốn hưởng thụ sự dịu dàng của Hàn Thất Lục. Dịu dàng như vậy, về sau chắc sẽ vĩnh viễn không còn tái diễn với cô.
Đau thì nói với tôi. Hàn Thất Lục cầm thuốc và tăm bông, một bên vừa nói, một bên vừa nhẹ nhàng giúp cô bôi thuốc khử trùng.
Thuốc khử trùng bôi lên miệng vết thương có cảm giác nóng rát, hơi chút xót khiến cho An Sơ Hạ không tự chủ được lại nhíu mày, nhưng cô vẫn chỉ im lặng không phát ra tiếng động gì. Một chút đau như vậy đối với cô mà nói, vẫn có thể chịu đựng được.
Rất đau sao? Tuy An Sơ Hạ không nói gì, nhưng vẻ mặt co rúm của cô đã nói hộ tất cả.
Không đau, anh cứ yên tâm bôi thuốc đi. An Sơ Hạ lắc đầu nói.
Lúc này Hàn Thất Lục mới thật sự yên tâm bôi thuốc, cô mở to đôi mắt nhìn Hàn Thất Lục chăm chú một cách kỳ lạ, đột nhiên không tự chủ lại rơi nước mắt: Hàn Thất Lục.
Hử? Rửa xong miệng vết thương, Hàn Thất Lục ném tăm bông xuống, lấy một cái tăm bông khác, tiếp tục bôi thuốc một lần nữa.
Cảm ơn anh.
Nghe vây, Hàn Thất Lục dừng động tác trong giây lát, nhưng rất nhanh khôi phục lại bình thường.
Cũng không phải chuyện gì to tát, cảm ơn cái gì? Thật ra, anh còn muốn nói, Cô huống hồ còn là em gái tôi. Nhưng lời nói chuẩn bị phát ra miệng, anh lại nuốt xuống.
Anh biết An Sơ Hạ chắc chắn không hy vọng nghe thấy câu nói kia.
Chỉ hai vết thương nhỏ, miệng vết thương rất nhanh được xử lý xong. Hàn Thất Lục thu dọn hòm thuốc, rồi đứng lên, nói: Cô ở đây ngủ một lúc đi, vừa rồi tôi đã giúp cô dọn giường rồi, nên không bẩn quá đâu.
Không cần. An Sơ Hạ tìm đồng hồ, nhưng lại không thấy đâu: Hiện tại chắc là đã kết thúc tiết học rồi, chúng ta phải nhanh chóng vào học, tôi đã nghỉ không ít tiết rồi.
Không sao, nếu cô muốn học, cứ gọi giáo viên đến dạy kèm tại nhà là được rồi. Hàn Thất Lục vẻ mặt có chút nghiêm túc: Quản gia Hàn nhất định đã giúp cô xin phép, cô nếu thật sự muốn học cũng nên nghỉ ngơi trước đi. Tới lúc đó tôi cho người đến gọi cô dậy đi học.
Thấy vẻ mặt lạnh lùng của Hàn Thất Lục, cô chỉ có thể giả vờ đồng ý, mặc dù thực sự không muốn bỏ một tiết học.
Tốt lắm, cám ơn, vậy anh mau trở về lớp học đi. An Sơ Hạ đành phải đồng ý.
Tôi đi trước, cô nghỉ ngơi cho tốt. Hàn Thất Lục nói xong, xoay người rời đi, không quay đầu lại.
Giữa ban ngày ban mặt bắt cô đi ngủ, cô thật sự không ngủ được, ngồi ở trên giường trong phòng một lúc, không cảm thấy buồn ngủ chút nào. Cô liền đi đến phòng khách, ngồi xuống ghế sô pha.
Tuy nơi này bị bỏ trống khá lâu, nhưng tất cả các thiết bị vẫn chưa hỏng hóc, An Sơ Hạ mở ti vi lên, ngồi ở trên ghế sô pha xem ti vi.
Về mảng điện ảnh này, gần đây tôi không có ý định gì.
Không nghĩ tới vừa mở ti vi lên, Hướng Mạn Quỳ là người đầu tiên xuất hiện, cô ta mặc váy áo lộng lẫy vây xung quanh là phóng viên, cực kỳ giống một đóa hoa quỳ nở rộ.
Vì sao? Không phải cô có kế hoạch phát triển trong nước sao? Một phóng viên đặt câu hỏi.
Đối với loại câu hỏi này, hiển nhiên không thể làm khó Hướng Mạn Quỳ, cô có vẻ như cá gặp nước, chỉ thấy cô mấp máy môi đỏ mọng, cười nhẹ đáp: Không giấu gì mọi người, tôi đã quyết định đến học tại học viện Tư Đế Lan, dù sao tôi vẫn đang trong độ tuổi đi học.
Chẳng lẽ cô muốn rời khỏi làng giải trí sao? Phóng viên nhanh nhảu hỏi.
Người hâm mộ trong nước rất nhiệt tình, tôi không thể cứ như vậy mà rời khỏi làng giải trí được, cám ơn mọi người.
Tiếng nói vừa dứt, mọi người xôn xao, Hướng Mạn Quỳ được vệ sĩ bảo vệ thoát khỏi vòng vây của nhóm phóng viên, mọi cử chỉ của cô ta đều rất tự tin.
Không phải là có cái D tráo sao? Tự tin cái gì chứ? An Sơ Hạ thấp giọng uống một ngụm nước, cầm lấy điều khiển từ xa chuyển kênh: Thật xui xẻo! Mở ti vi đã nhìn thấy một đóa hoa quỳ ánh vàng rực rỡ, sớm biết vậy, thà ngủ một giấc còn hơn.
Bên kia, Hàn Thất Lục bước nhanh đến phòng học. Đương nhiên anh không về lớp của mình, mà là đến phòng âm nhạc. Mà phòng âm nhạc giống như một căn cứ bí mật. Những người bước vào nếu không được mời, mà là bị cưỡng chế phải vào, nhất định không lành lặn trở về.
Thất Lục thiếu gia, bây giờ là thời gian lên lớp, tại sao cậu không ở trong phòng học? Một thầy giáo tiện đường đi ngang qua, Hàn Thất Lục trực tiếp nhấc mí mắt, nhìn lướt qua, coi giáo viên kia như không tồn tại.
Ôi chao ôi? Giáo viên bị coi như không khí kia cũng không tức giận, thuận theo sắc mặt của Hàn Thất Lục, nhất định là có người chọc đến cậu ta rồi. Ai dám trêu chọc thiếu gia ác ma này? Thật đáng kính nể!
Hàn Thất Lục đi thẳng đến phòng âm nhạc, cửa phòng đang khép hờ, anh liền nhấc chân đá văng cửa. Bởi vì cửa bị đá đập mạnh vào tường nên đóng ngược trở lại.
Đáng chết! Trong lòng Hàn Thất Lục vốn đang phiền muộn, một điểm này cũng khiến lửa giận bốc lên ngùn ngụt.
Chỉ thấy anh lùi lại phía sau mấy bước, ngay sau đó thần tốc phi thân, cánh cửa gỗ đen nặng nề văng vào bê trong, vang lên tiếng nổ như tiếng sấm.
Lăng Hàn Vũ sững sờ đang đứng cánh cửa nửa mét, may mắn thay, anh đã đến mở cửa chậm một chút, nếu không đã bị cửa đè lên rồi.
Bảy tám người nữ sinh ngồi xổm trên mặt đất, sững sờ nhìn bộ dạng ác ma của Hàn Thất Lục. Tiêu Minh Lạc luôn dịu dàng với nữ sinh, thậm chí nói chia tay cũng hành động như một quý ông. Còn Lăng Hàn Vũ, nhìn thấy bọn họ bị bắt vào đây thì dửng dưng chỉ muốn trùm đầu đi ngủ.
Giờ phút này nhìn thấy bộ dạng hung thần của Hàn Thất Lục, mấy nữ sinh kia thiếu chút nữa đã hét ầm lên.
Đã để bọn họ ngồi xổm một lúc lâu rồi. Tiêu Minh Lạc bước lên phía trước nói với Hàn Thất Lục.
Chỉ đơn giản là ngồi xổm thôi sao? Hàn Thất Lục thờ ơ nhìn về phía nhóm nữ sinh đang ngồi xổm trên mặt đất, nhíu mày nói: Chuyện này, chỉ ngồi xổm thôi, dường như cũng có chút không đúng chuẩn mực đó.
Có thể đến học tập ở Tư Đế Lan, đều là nhưng thiên kim tiểu thư gia đình giàu có, Tiêu Minh Lạc liếc nhìn ánh mắt Hàn Thất Lục. Bọn họ đã phải ngồi xổm trên mặt đất, vẫn còn bị cho là không đúng tiêu chuẩn, nữ sinh thôi mà, cũng không nên yêu cầu quá khắt khe.
Thất Lục, cậu ra ngoài kia, tớ có lời muốn nói với cậu. Tiêu Minh Lạc trầm giọng, kéo tay Hàn Thất Lục đi đến bên cạnh cửa sổ, thấp giọng nói: Bên trong có một nữ sinh là con gái Phó thị trưởng, lại còn một nữ sinh gia đình có qua hệ hợp tác với Hàn thị và Tiêu thị, nếu làm quá mức, người trong gia đình bọn họ khẳng định không nhịn được, vẫn nên xử lý tuỳ tiện một chút thôi.
Bọn họ đều là đại thiếu gia gia đình danh giá, đến đánh nhau thôi cũng phải vì sản nghiệp gia đình mà suy nghĩ, trước khi ra tay cũng phải cân nhắc sức mạnh của nắm đấm.
Ý của cậu là tôi nên bỏ qua cho bọn họ? Hàn Thất Lục nheo một cái, ánh mắt đầy tức giận.
Mỗi khi Hàn Thất Lục bày ra vẻ mặt này, có thể nói hiện tại anh đã khó chịu đến cực độ.
Nhưng theo lý trí Tiêu Minh Lạc, anh không thể cứ chiều theo ý của Hàn Thất Lục, không chỉ Hàn Thị mà Tiêu Thị cũng sẽ gặp rắc rối. Nếu những người đó là nam sinh, vài nắm đấm là có thể giải quyết rồi, nhưng hiện tại là nữ sinh, trong gia đình chắc chắn được nuông chiều như hoa như ngọc.
Thất Lục, cậu để bọn họ đi đi, coi như là đã dạy dỗ qua rồi. Tiêu Minh Lạc vẫn lại là tiếp tục khuyên bảo. Nếu thật sự dạy dỗ bọn họ, rất dễ dàng làm lớn chuyện, rồi lại gây phiền toái cho tập đoàn của nhà các anh.
Cậu có biết bọn họ đã khiến cho khuôn mặt An Sơ Hạ đầy những vết thương không? Một cô gái, có sẹo trên khuôn mặt không phải cực kì khó nhìn sao? Hàn Thất Lục đối lại ánh mắt của Tiêu Minh Lạc, gần như sắp mất hết kiên nhẫn, nói: Nhóm người này quả thật là một lũ điên, nếu không dạy bảo cho tốt, sau này không chừng còn bắt nạt người khác.
Tiêu Minh Lạc rõ ràng chỉ thấy duy nhất một ngọn lửa giận trong mắt Hàn Thất Lục, cùng lúc đó nghĩ đến khi Manh Tiểu Nam bắt nạt Hướng Mạn Quỳ, cậu ta cũng không tức giận đến vậy.
Rõ ràng là có tình cảm với An Sơ Hạ, mặc dù không còn kí ức về cô ấy, nhưng tình cảm vẫn không phai nhoà, vẫn còn đọng lại trong trái tim, phải không?
Nói như vậy, chuyện này liền trở nên rõ ràng.
Được, Thất Lục, cậu đã có ý muốn dạy dỗ bọn họ, thân là anh em, tớ còn có thể nói thêm điều gì? Người anh em, tớ đứng về phía cậu. Tiêu Minh Lạc thay đổi chủ đề, quay sang muốn giúp Hàn Thất Lục. Nhưng trong long anh, đã nghĩ đến cách giải quyết tốt nhất rồi.