Lần nói cuối cùng này cũng không sai gì, Lưu Đông Vũ lắc đầu: Thủ tục còn không như nhau, cũng không biết là người ban nào, nhưng tôi thực chất học lớp 11, nên cao hơn cô một bậc?
Thật ra anh so với tôi lớn hơn một tuổi, tôi còn tưởng rằng anh nhỏ tuổi hơn tôi! Manh Tiểu Nam vẫn như cũ cười vui vẻ, nhưng xe rất nhanh liền ngừng lại, cô nhìn trái rồi phải, trường học còn cách chừng hai mươi thước, vì sao lại dừng lại rồi hả?
Chuyện gì vậy, bác lái xe. Manh Tiểu Nam nghi hoặc hỏi, bình thường, bác lái xe sẽ dừng ở cửa Tư Đế Lan.
Nghe được lời của Mạnh Tiểu Nam, bác lái xe quay đầu lại nói: Phía trước nhiều người lắm, xe không thể đi, tiểu thư, cô hãy xuống đi?
Người quá nhiều sao? Mạnh Tiểu Nam tò mò hơi đứng lên nhìn về phía trước, quả nhiên, phía trước người ta tấp nập, mà những người tấp nập, cơ hồ đều là nữ sinh mặc váy ngắn đang hoảng loạn. Người ta đều biết đây là học viện Tư Đế Lan, nếu không biết, còn tưởng rằng nơi này đang có khuyến mãi!
Bảo vệ không có nên xảy ra chuyện gì thú vị rồi! Đi thôi Đông Vũ, chúng ta xuống xe! Mạnh Tiểu Nam kéo Lưu Đông Vũ, cầm túi sách xuống xe.
Lưu Đông Vũ tuy nói là mới đến, nhưng số lần anh tới Tư Đế Lan cũng không phải là mấy lần đếm trên đầu ngón tay. Có đôi khi anh thật lâu chưa thấy Hàn quản gia bận rộn, sẽ trốn ở một chỗ tối nào đấy chờ Hàn quản gia tới đón Hàn Thất Lục.
Nhưng là quang minh chính đại đi đến cửa Tư Đế Lan vẫn là lần đầu tiên.
Ôi chao, ai, ôi! Mạnh Tiểu Nam vỗ một cái vào sau lưng Lưu Đông Vũ, cười nói: Anh làm sao vậy? Nhìn mỹ nữ tới mất hồn?
Lái xe đã quay đầu đi trở về, tại chỗ chỉ có Lưu Đông Vũ cùng Mạnh Tiểu Nam. Trước hai người các cô, là một đám người rất đông.
Không có. Lưu Đông Vũ lắc đầu, luống cuống nhìn về phía đám người hỏi: Bọn họ tới đây là làm gì?
Tôi cũng không biết Mạnh Tiểu Nam bỗng nhiên kéo Lưu Đông Vũ qua: Đi, chúng ta chen lách vào xem...
Lưu Đông Vũ vẫn không kịp từ chối đã bị Mạnh Tiểu Nam kéo vào đám người.
Nhường một chút, nhường một chút, cám ơn a! Mạnh Tiểu Nam không có chút hình tượng nào cứng rắn chen lách đi vào, rốt cục lách đến phía trước đám người. Lúc thấy xung quanh trống hơn, bây giờ mới giật mình chính mình đã để Lưu Đông Vũ trong đám đông.
Bất quá hiện tại quản anh không được, dù sao anh ta cũng sẽ không lạc.
Vốn cho là một người siêu cấp xuất hiện, ánh mắt của Mạnh Tiểu Nam cùng các nữ sinh khác mong chờ nhìn, thấy cũng chỉ là một chiếc xe thương vụ màu đen (Sam: Xe thương vụ là xe dùng cho các công ty, ở mình gọi là xe công đó). Xe thương vụ có giá gần một trăm vạn, tại Tư Đế Lan cũng không tính là loại xe tốt, như thế nào nhiều người như vậy nhìn chằm chằm vào nó?
Ôi chao, ai, ôi, mỹ nữ, các cô nhìn cái gì vậy? Người trong xe kia là ai a? Nguyên tắc không ngại học hỏi dù là người nhỏ hơn, Mạnh Tiểu Nam lui về đám người kéo một người nữ sinh qua hỏi.
Nữ sinh kia đang nói chuyện vui vẻ với bạn của mình, vốn không muốn để ý tới cô, nhưng vừa thấy là Mạnh Tiểu Nam, Mạnh Tiểu Nam trong khoảng thời gian này coi như là có chút nổi danh, dù sao cũng là bạn gái Tiêu Minh Lạc. Nhìn đến là Mạnh Tiểu Nam, thái độ nữ sinh lập tức thay đổi.
Trong xe là Thất Lục thiếu gia, chiếc xe kia trước kia tới đón Thất Lục thiếu gia, cho nên chúng tôi nhớ rõ chiếc xe kia. Nữ sinh chi tiết nói.
Trời ạ... Các cô... Mạnh Tiểu Nam há hốc miệng không dám tin, thật là đáng sợ, xe của Hàn Thất Lục ít nhất cũng có hai chục cái, đều đã có thể làm một cái triển lãm xe, mà bọn họ cư nhiên đều có thể nhận ra được! Những ngườu này là fan nữ quá điên cuồng rồi!
Mạnh Tiểu Nam nhìn nói: Bọn họ ở lại trong này làm gì? Thất Lục thiếu gia còn không đi ra? Còn có hơn mười phút nữa là vô học rồi.
Nghe Mạnh Tiểu Nam nói xong, nữ sinh che miệng cười cười, bên cạnh bạn cô chen miệng nói: Chúng tôi lâu như vậy không gặp Thất Lục thiếu gia, một lần muộn học để được nhìn thấy anh ấy, cái này không thiệt thòi.
Cái này là cực kỳ thiệt thòi chứ? Dù sao Hàn Thất Lục đã trở về đi học, không phải sẽ thường xuyên gặp được sao?Xuất hiện mà làm lớn như vậy sao?
Mạnh Tiểu Nam đang muốn đi, đột nhiên nghĩ đến Hàn Thất Lục ở trên xe kia, An Sơ Hạ cũng ở trên xe! Cô muốn đi qua gõ cửa kính xe, đúng là hồi tưởng lại thời điểm ở nhà hàng, bộ dáng Hàn Thất Lục muốn giết người, nháy mắt liền dừng lại rồi.
Vẫn đợi một chút, xem bọn họ khi nào thì xuống xe.
Đúng lúc này, một bên cửa xe đột nhiên mở ra, các nữ sinh lập tức xôn xao lên.
Thất Lục thiếu gia chúng tôi yêu anh! Nhớ anh muốn chết Thất Lục thiếu gia! Thất Lục thiếu gia hoan nghênh trở về! Trời ạ! Thất Lục thiếu gia càng ngày càng đẹp trai rồi...
Đủ loại âm thanh mê trai liên tiếp vang lên, Mạnh Tiểu Nam không kiên nhẫn bịt kín lỗ tai, nhưng chỉ có thể trốn trong đám người, để tránh Hàn Thất Lục nhận ra cô. Nếu Hàn Thất Lụcmang thù, nơi nhiều người như vậy một lần nữa bị anh xách giống xách con gà con ném trên mặt đất, thật sự mất mặt!
Hàn Thất Lục đi tới, vị trí lái xe cũng có người đi ra, nhưng đương nhiên không phải An Sơ Hạ, mà là Hàn quản gia. Chỉ thấy ông có vẻ hối lỗi với Hàn Thất Lục nên khom người chào nói: Thật sự là có lỗi, để cho cậu chờ lâu như vậy, cậu đi vào trước đi.
Ừm. Hàn Thất Lục nói với Hàn quản gia với ngữ khí trầm ổn, nhưng khi quay người lại hướng cửa trường học đi đến, trên mặt đều hiện ra một tầng sương thật dày, làm cho người ta không dám đến gần.
Người nào lại trêu chọc vị Thất Lục tổ tông rồi hả? Mạnh Tiểu Nam nhìn vài lần về phía Hàn Thất Lục, lúc đó đám người đã đi theo Hàn Thất Lục, một lúc sau cửa trường học cũng chỉ còn lại có vài người linh tinh thôi.
Mạnh Tiểu Nam muốn đi lên, đột nhiên nhìn đến cách đó không xa là Lưu Đông Vũ, tiện đổi hướng đi đến chỗ Lưu Đông Vũ: Ôi chao, ai, ôi, anh vừa rồi đi nơi nào rồi hả? Như thế nào buông tay của tôi ra?
Không có gì. Lưu Đông Vũ lắc đầu, lập tức nhìn Hàn quản gia bên kia đi đến.
Hàn quản gia đang nằm úp sấp ở trên cửa kính xe nói với An Sơ Hạ gì đó, An Sơ Hạ mở cửa xe đi ra. Đi tới trước bỗng nhiên nhìn hai quả trứng luộc trong nước trà bị Hàn Thất Lục để lại trên xe, cô nghĩ, vẫn đem chúng ra.
Sơ Hạ lão đại! Mạnh Tiểu Nam nhìn thấy An Sơ Hạ, vội vàng duỗi thẳng cánh tay hướng về phía An Sơ Hạ quơ quơ, chạy theo Lưu Đông Vũ.
Cố ý chờ mình ở cửa? An Sơ Hạ liếc mắt hỏi.
Lão đại đi học dĩ nhiên tiểu đệ luôn luôn muốn ở bên ngoài tiếp giá không phải chứ? Mạnh Tiểu Nam nói năng ngọt xớt, hai cái tay rất ăn ý vỗ một cái: Hoan nghênh lão đại trở về!
Coi cậu... An Sơ Hạ bất đắc dĩ lắc đầu.
An Sơ Hạ quả thật nhàm chán, nhàm chán đến nỗi tan học cô đều không có nơi để đi, chỉ có thể hoặc là đi tìm Tiêu Minh Lạc, hoặc là liền gục xuống bàn ngủ hay chơi điện thoại. Mà Tiêu Minh Lạc nhiều khi tan học còn ở tại phòng học xem hợp đồng công ty, so với trước kia quả thực như là một người thay đổi, trở nên càng ngày càng chăm chỉ, có thời gian bên cạnh Mạnh Tiểu Nam cũng càng ngày càng ít.
Tiểu thư, người cùng Giang Nam tiểu thư cùng đi đến trường đi, tôi trước hết đưa Đông Vũ đi làm thủ tục. Hàn quản gia đi lên phía trước cung kính nói, sau đó đi theo Lưu Đông Vũ.
Ừm, được. Ông vội thì đi đi. An Sơ Hạ gật gật đầu, cùng Manh Tiểu Nam đi vào trường học.
Manh Tiểu Nam lúc này mới chú ý tới trên tay An Sơ Hạ mang theo hai túi trứng luộc trong nước trà, vội vàng đoạt lấy một túi: Cảm ơn, còn nhớ rõ giúp mình mang bữa sáng!
Cái gì, đây là của Hàn Thất Lục. An Sơ Hạ vừa cầm lại cái túi trong tay Mạnh Tiểu Nam, vừa nói nhỏ: Tôi phải để cho anh ta ăn hết cái này!
Biết trứng luộc trong nước trà không phải An Sơ Hạ mang cho chính mình, Mạnh Tiểu Nam trên mặt có vẻ không vui: Cái gì, lão đại, tính cậu như thế nào cũng trở nên khác thường, không có nhân tính, tôi còn tưởng rằng chỉ có tiểu tiện nhân Mạc Hân Vi mới không có nhân tính.
Thật sự là nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến, vừa đi đến một khúc quanh, lại đụng phải Mạc Hân Vi. Nhìn thấy An Sơ Hạ, Mạc Hân Vi ánh mắt mở to lên, lập tức đi lên phía trước.
Này, cô hôm nay cũng tới đi học rồi sao? Cùng một chiếc xe với Thất Lục thiếu gia?
Hỏi làm chi? Cô ghen tị? Không phải cô có danh hiệu Tiểu Bạch Thỏ sao? Mạnh Tiểu Nam nói.
An Sơ Hạ nhìn thời gian trên đồng hồ, ra tiếng nhắc nhở: Còn có 4 phút đã vào học, chuẩn bị muộn rồi, nhanh chóng trở về lớp học thôi?
Ngưng! Muốn chạy các cô cứ chạy, tôi không như đứa ngốc trong học viện mà chạy như điên đâu! Mạc Hân Vi cực kì khinh thường nói.
An Sơ Hạ cùng Mạnh Tiểu Nam coi như không có lời của cô, liếc nhau một cái, hướng phòng học chạy tới.
Ôi chao, ai, ôi! Nhìn thấy các cô chạy, Mạc Hân Vi nheo mắt, có chút kinh ngạc hướng về phía các cô hô: Các cô thật sự chạy? Đợi tôi với!
Nói xong, giày cao gót của cũng dẫm xuống đuổi theo.
Chạy tới phòng học, chuông vào lớp vừa lúc vang lên. Vị trí An Sơ Hạ trong lớp vẫn để lại, cho nên An Sơ Hạ ngồi tại chỗ cũ.
Đem hai túi trứng luộc trong nước trà nhét vào bàn học, An Sơ Hạ lúc này mới nặng nề thở dài một hơi.
Lúc này thầy giáo vật lý vừa lúc đi vào phòng học, hẳn là nhà họ Hàn đã sớm thông báo cùng trường học, thầy giáo Vật lý nhìn An Sơ Hạ cũng không có vẻ nhiều kinh ngạc, điểm danh xong, hai tay chống bục giảng nói: Hiện tại, chúng ta hoan nghênh Sơ Hạ trở lại ban A chúng ta!
Tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên không ngừng.
Cảm ơn... Âm thanh của An Sơ Hạ bị chìm ngập trong tiếng vỗ tay.
Được rồi... Thầy giáo Vật lý mang theo loa phóng thanh hô, mấy phút đồng hồ sau âm thanh vỗ tay ngừng lại, ông lúc này mới tiếp tục nói: Thành tích ban A bây giờ có thể đứng đầu danh sách, đối với An Sơ Hạ vô cùng quan trọng. Đúng rồi Sơ Hạ, trong khoảng thời gian này, thời gian tan học em hãy xem nhiều sách, có cái gì không hiểu, mọi lúc có thể đến văn phòng hỏi tôi.
An Sơ Hạ cảm kích liền gật gật đầu: Em sẽ đến, cảm ơn thầy.
Được, vậy bây giờ bắt đầu đi học. Tiết trước chúng ta nói đến chỗ lực, như thế hôm nay chúng ta hãy phân tích một chút lực. Cơ học của vật này...
Thầy giáo Vật lý dõng dạc nói, Mạnh Tiểu Nam chỉ cảm thấy mí mắt càng ngày càng nặng. Cố gắng một tiết, về sau bài nghe hoàn toàn không hiểu, cô nhìn tấm bảng đen, mượn một tia ý thức cuối cùng vỗ vai của An Sơ Hạ.