Trên mặt hiện ra một tia xấu hổ: Trước khi chụp có hỏi trưởng phòng, chúng ta đã lâu như vậy không có bài tin tức nào, mặc dù bản thảo này không thể giao, nhưng tốt xấu gì cũng nên cho trưởng phòng biết rằng chúng ta lúc nào cũng chú tâm đến công việc!
Vóc dáng cao vỗ đùi, bừng tỉnh nói: Cậu nói rất đúng, sao tôi lại không nghĩ tới nhỉ? Hôm nay giống như có trách nhiệm với trưởng phòng, chúng ta hiện tại nên đi thôi.
Hai người cùng quyết tâm, cầm tập ảnh mới xuất lò nóng hầm hập trực tiếp trở về toà soạn. Trưởng phòng nhìn những tấm ảnh này xong, lúc đầu là ánh mắt rực rỡ. Ngay sau đó lại ảm đạm xuống, một giây sau liền đem tập ảnh quẳng trên bàn, hơn mười tấm hình chụp lập tức tản ra, còn có vài tấm rơi xuống đất.
Các ngươi đều là óc heo sao?! Những tấm ảnh này so với giấy bỏ cũng vô dụng! Giấy bỏ tốt xấu gì cũng có thể dùng lau sau khi đi vệ sinh, hơn là những thứ kia, những tấm ảnh chụp có thể làm gì! Trưởng phòng không thể kiên nhẫn, khó khăn lắm mới có hai người tới để hắn mắng, ông ta đương nhiên muốn mắng một câu ngoan độc.
Thấy trưởng phòng thấp lùn phát giận, tranh thủ thời gian ông ta thở liền có người chen miệng vào nói: Trưởng phòng, những thứ ảnh này tôi cảm thấy không phải không đúng tý nào, nay thời thế dễ đổi, Hàn thị không có khả năng cường thịnh mãi được, đến lúc đó những tấm ảnh này không phải vẫn có ích sao? Trưởng phòng, ông thấy sao?
Lời nói này cũng không phải không có lý, ảnh chụp trước sau không có sai.
Trưởng phòng hít một hơi thuốc lá, nhả ra một ngụm khói, tâm trạng đã dịu đi một chút: Nói cũng không phải không có lý, nhưng những tấm ảnh này là bom hẹn giờ, nếu có người thấy được thì không hay, các cậu đem đống ảnh này đốt đi.
Hai phóng viên cao gầy và gầy cao lập tức nhanh chân cầm ảnh rời đi.
Hướng Mạn Quỳ đã trở lại nhà Hàn Thất Lục, hai người hiện tại vẫn không bị phát hiện, cần phải đợi lâu lái xe mới đến, hai người liền đi dến khu nhỏ gần công viên đi dạo. Vừa tiêu hoá thức ăn trong bụng, vừa tranh thủ giết thời gian, đứng đợi không phải biện pháp hay.
Hướng Mạn Quỳ thích kéo tay trái của anh, điều này nhanh đã trở thành thói quen của cô, hai người hướng công viên đi tới, đèn đường toả ra ánh điện mờ nhạt, đem bóng của hai người kéo dài.
Nếu được cùng anh ở mãi một chỗ như vậy thật là tốt. Hướng Mạn Quỳ đột nhiên nói, dừng bước lại nhìn Hàn Thất Lục tâm tình khẩn trương hỏi: Anh sẽ vẫn luôn ở bên cạnh em đúng không?
Đây chính là một cái vào thẳng vấn đề, nói thẳng thì tốt rồi, cũng không biết sao, Hàn Thất Lục nhất thời không trả lời được.
Thấy Hàn Thất Lục không trả lời, Hướng Mạn Qùy có chút không vui, nhưng cô không biểu lộ ra bất cứ thứ gì, nữ nhân trầm mặc không bao giờ ở trước mặt nam nhân khóc lóc om sòm, cô biết đối phương với việc khóc lóc chỉ là chán ghét.
Bên kia hình như có người đang khiêu vũ, chúng ta lại xem đi! Hướng Mạn Quỳ thông minh thay đổi chủ đề, chỉ đến nhóm người đang khiêu vũ trong công viên.
Ừm. Hàn Thất Lục gật đầu, để Hướng Mạn Quỳ tự dẫn mình hướng công viên.
Hiện tại đã hơn năm giờ, là lúc mọi người ăn tối xong, bắt đầu thời gian tản bộ. Không ít gia đình đã tập trung đi bộ, công viên lại càng náo nhiệt. Bởi vì trời không quá mưa, cũng đã tối, đèn trong công viên cũng đã sáng.
Hai người đi lên bậc thang, cảnh sắc công viên hiện lên trước mắt. Công viên này không tính là nhỏ, hướng Bắc là chỗ dựng nhiều thiết bị thể hình, hướng Nam có điểm nhấn là mảng đất trống, lát đá cẩm thạch, đông tây mỗi bên có một cái ao nhỏ, bên trong có suối phun, nhưng chỉ có ngày nghỉ mới phun nước.
Công viên bốn phía có rất nhiều cây, cây cối trải dài song song với con đường hai người đi, phong cảnh thật đẹp, rất nhiều người về hưu nhàn rỗi chọn đây là nơi vui chơi.
Lúc đó, nhóm bác gái trong công viên đã bắt đầu bật nhạc lên nhảy, bên cạnh có người đang trượt băng hoặc có thể là cảm xạ, một không gian hòa thuận vui vẻ.
Hai người không có gây chú ý, không dừng trên bãi trống, mà đi vòng quanh khu đường lát đá. Đường lát đá cũng có cặp tình nhân đang thân mật, không chú ý đến bọn họ.
Anh thích cuộc sống sinh hoạt như thế này sao? Sau này mỗi khi cơm tối xong, chúng ta có thể đến công viên dạo chơi... Hướng Mạn Quỳ tiến gần Hàn Thất Lục, dáng vẻ khao khát nói.
Em là minh tinh, làm sao có thể thường xuyên dạo chơi nơi đông người? Hàn Thất Lục hỏi ngược lại: Em đã chọn con đường này, không thể có sinh hoạt như người thường.
Sau này gả cho anh, em không quan tâm minh tinh gì hết, tất cả theo như bình thường, được không? Hướng Mạn Quỳ quơ quơ cánh tay Hàn Thất Lục nói.
Ừm. Hàn Thất Lục lên tiếng, suy nghĩ đột nhiên trở nên sâu xa.
Khương Viên Viên tuyệt đối không chấp nhận Hướng Mạn Quỳ, về việc này Hàn Lục Hải cũng giữ thái độ kiên quyết tương đương. Nếu Hướng Mạn Quỳ muốn gả cho anh, hai người nhất định phải chuẩn bị tâm lý rất lớn mới có thể bước vào nhà họ Hàn. Bất quá, bọn họ vẫn còn trẻ, muốn tiến thêm một bước cần rất nhiều thời gian.
Nghĩ như vậy, chính mình cầu hôn Hướng Mạn Quỳ ở Mĩ đã quá vội vàng rồi.
Hai người đi công viên vòng nữa, ngồi lại bên đường nhìn nhóm người đang nhảy múa, không gian xung quanh yên tĩnh, di động đột nhiên vang lên.
Hàn Thất Lục ấn nút nghe, bên kia lập tức truyền đến tiếng nói chuyện, anh trầm giọng nói: Tôi lập tức tới ngay, ông chờ tôi ở đó.
Là lái xe tới rồi sao? Hướng Mạn Quỳ trong lòng thấp thỏm, sợ là An Sơ Hạ gọi điện tới, ngay lập tức thấy Hàn Thất Lục gật gật đầu, trong lòng rốt cục cũng bình tĩnh.
Lúc này đến chỗ hẹn không xa lắm, hai người lên xe, lái xe cũng trở về vị trí.
Nhanh đến chỗ hẹn, Tiêu Minh Lạc vừa gọi điện xong, nói bọn học đã đến, hỏi Hàn Thất Lục ở nơi nào.
Tôi rất nhanh sẽ tới thôi, cậu đến quán gọi trước đi, tôi không kén ăn, món càng đắt thì càng tốt. Hàn Thất Lục trêu đùa xong, trong điện thoại truyền đến tiếng cười.
Anh muốn em gặp ai vậy? Em có biết người đó không? Hướng Mạn Quỳ thấy Hàn Thất Lục cúp điện thoại, ngiêng mặt hỏi.
Em biết, là Tiêu Minh Lạc. Còn có Hàn Vũ, nhưng nói Hàn Vũ có khả năng tới muộn, cũng có thể không tới. Hàn Thất Lục một bên lái xe đáp.
Dù sao lúc trước cô vì tiền đồ của mình, Hàn Thất Lục lại cần bạn trong lúc cô bỏ đi.
Nghĩ lại, cô đối với Hàn Thất Lục không phải không có áy náy. Nhưng cô không thể áy náy, trên người cô gánh vác trách nhiệm quá nặng, Hướng gia không thể vì cô - một thế hệ tôn chi, nếu phải bỏ Hàn Thất Lục, hoặc lợi dụng Hàn Thất Lục, chuyện này cô không bao giờ làm.
Suy nghĩ một lúc, xe đã dừng tại chỗ hẹn. Các nhân viên an ninh thấy Hàn Thất Lục cùng Hướng Mạn Quỳ mở cửa xe xuông, thái độ cung kính.
Thất Lục thiếu gia, Tiêu thiếu gia đã ở trên đợi, xin theo tôi bên này. Có người đã sớm đợi ở cửa, nhìn Hàn Thất Lục ở xa, cuống quít chào đón.
Đi theo người nọ vào cửa xoay tròn, bên trong đèn điện sáng trứng, đèn thuỷ tinh loé sáng chói mắt. Nơi này không có chỗ nào không lộ ra vẻ xa hoa.
Ra thang máy, phục vụ đem Hàn Thất Lục cùng Hướng Mạn Quỳ vào gian ghế lô, ghế lô mở ra phía cửa sau, Hàn Thất Lục thấy Tiêu Minh Lạc đang ngồi bên Manh Tiểu Nam.
Thất Lục thiếu gia. Manh Tiểu Nam thấy Hàn Thất Lục cùng bên cạnh là Hướng Mạn Quỳ cũng sửng sốt, nhưng cô cũng kịp thời phản ứng lại, lập tức ra bộ cười khanh khách, đứng lên nói: Lần trước ở bệnh viện, tôi chưa kịp giới thiệu, tôi là Giang Nam, người quen hay gọi là Manh Tiểu Nam . Bạn gái của Minh Lạc.
Trong đầu Hàn Thất Lục nghĩ, Tiêu Minh Lạc vẫn là một tên thích trêu hoa ghẹo nguyệt, anh còn tưởng Manh Tiểu Nam với cậu ta chỉ là lưu luyến một đoá hoa thôi. Nghe Manh Tiểu Nam giới thiệu xong, anh cũng không để trong lòng, kéo Hướng Mạn Quỳ ngồi vào chỗ của mình.
Sao không mang theo Sơ Hạ? Mà lại mang theo cô ta? Tiêu Minh Lạc cùng Manh Tiểu Nam biết rõ Hàn Thất Lục bị mất trí nhớ. Nhưng anh lúc này cũng cố ý không biết chuyện, vẻ mặt giật mình hỏi han.
Không khí trở nên tĩnh lại, Hàn Thất Lục ở dưới bàn nắm chặt tay Hướng Mạn Quỳ nói: Mạn Quỳ cùng tôi đã quay lại rồi?
Hướng Mạn Quỳ đang muốn nói gì, đã bị Tiêu Minh Lạc cướp lời.
Hai người chưa kết hôn, có cái gì gọi là quay lại hay không quay lại... Tiêu Minh Lạc muốn nói gì tiếp, thấy sắc mặt Hàn Thất Lục bắt đầu đổi, lập tức thông minh hay đổi chủ đề: Mau nếm thử xem, tất cả đều là tôi gọi đấy. (Lạc cưa, ủa ái nỉ, ủa xía huấn nỉ.)
Ừm. Hàn Thất Lục nhìn Hướng Mạn Quỳ nói: Mọi người cũng đã biết nhau, không cần quá khách khí.
Được. Hướng Mạn Quỳ gật đầu, nhìn về phía Tiêu Minh Lạc nói: Đã lâu không gặp.
Là lâu không gặp nữa. Tiêu Minh Lạc nhìn Hướng Mạn Quỳ, cười nói: Vẫn xinh đẹp nhứ trước, không, là so với trước kia xinh đẹp hơn rồi!
Này... Manh Tiểu Nam tiện tay cầm thứ gì đó hướng miệng Tiêu Minh Lạc nhét.
Trong lúc Tiêu Minh Lạc nói đến anh trai tự tử, Hàn Thất Lục hơi chút ngạc nhiên, anh vẫn không biết mấy tháng nay gia đình Tiêu Minh Lạc gặp biến cố. Anh trai Tiêu Minh Lạc, anh cũng biết, chỉ là không nghĩ lại xảy ra chuyện như vậy.
Tiêu Minh Lạc cũng không có vẻ đau buồn, bản thân anh cũng không phải người thuộc dạng thương cảm, hơn nữa là đàn ông, không thể lộ vẻ yếu đuối.