Đầu bên kia điện thoại âm thanh quá nhẹ, An Sơ Hạ nghe không rõ Hướng Mạn Quỳ nói gì, chỉ nghe thấy Hàn Thất Lục liên tiếp Uhm vài chữ, sau cùng nói: Anh lập tức qua đó.
Điện thoại bị dập máy, An Sơ Hạ còn tưởng rằng hai người họ định nấu cháo điện thoại, nhanh như vậy đã cúp máy trái lại có điều còn nằm ngoài dự đoán của cô. Nhưng nghe ý tứ của Hàn Thất Lục, anh muốn đi gặp Hướng Mạn Quỳ, cũng khó trách lại tán gẫu lâu một chút.
Lái xe giảm tốc độ xe, hỏi: Thiếu gia, cậu muốn đi đâu?
Đi về trước đi, tôi tự mình lái xe đi. Lần trước anh lái xe đưa Hướng Mạn Quỳ qua đó rồi không có lái trở về, vừa lúc vốn dĩ muốn lần này lái xe trở về, đến lúc đó nếu không có xe taxi thì kêu lái xe chở anh về.
Không muốn để cho anh đi gặp Hướng Mạn Quỳ...
Trong đầu An Sơ Hạ đếu muốn ngăn cản Hàn Thất Lục đi, nhưng cô cố gắng kiềm chế tâm trạng kích động của mình. Hiện tại trong đầu cô toàn là bóng hình của Hàn Thất Lục, Hướng Mạn Quỳ là chính chủ, cô lại muốn ngăn cản anh đừng đi gặp Hướng Mạn Quỳ, hình tượng của mình trong đầu của anh chắc chắn xuống dốc không phanh.
Còn muốn làm món anh thích ăn là nước canh cà chua cùng Coca chân gà để anh ăn, xem ra công sức đều lãng phí rồi.
Đang suy nghĩ miên man, Hàn Thất Lục đột nhiên nói: Lần này đi, anh sẽ nhanh chóng trở về để ăn tối.
Lời này là anh nói với cô ư? An Sơ Hạ hồi phục lại tinh thần, muốn đáp lại, lại không biết nên nói cái gì thì tốt, sau cùng hàng trăm nghìn từ đều đã hóa thành một cái: Ừ.
Sau khi trở lại nhà họ Hàn, hai người đi theo hai hướng, một người đi tới phòng bếp, một người đi vào một chiếc xe. Sau khi lấy xe ra, Hàn Thất Lục có thể nhìn thấy bóng lưng của An Sơ Hạ, tấm lưng của cô thật nhỏ gầy, lại như là chứa đựng một lượng lớn năng lượng.
Hiện thực đã làm anh rời mắt khỏi tấm lưng đó, lái xe của nhà họ Hàn.
Trong phòng bếp cũng đều là đồ cao cấp xa hoa, rất nhiều thứ An Sơ Hạ đều không biết dùng, nhưng may mà những đồ cần thiết cũng không khác với các gia đình bình thường là bao.
Sáng sớm cô liền nhận cơm chiều hôm nay là do cô chuẩn bị, cho nên có một nhóm đầu bếp ở trong phòng bếp hỗ trợ cô, tất cả bọn họ đều sớm ở trong phòng bếp chờ cô rồi. Thấy cô đi vào, mọi người xếp thành hàng đông thanh kêu cô: Thiếu phu nhân!
Tôi tới làm cơm, các người làm như sắp đi đánh trận như vậy làm cái gì? An Sơ Hạ ôn hòa cười cười: Mọi người đi nghỉ ngơi đi, một mình tôi tự làm được rồi.
Đầu bếp trưởng đi lên phía trước nói: Thiếu phu nhân, người nấu đồ ăn chúng tôi không ý kiến, nhưng chúng tôi không thể thảnh thơi, để cho một mình cô vội vàng, chúng tôi sẽ ngủ không được.
Thấy đầu bếp trưởng thái độ rất thành khẩn, trong ánh mắt có vẻ rất kiên định, cô khuyên nữa cũng là uổng công, đành phải đồng ý. Cho nên ngay từ đầu cô chỉ có thể đứng ở bên cạnh, chờ mọi người giúp cô rửa rau thái thịt.
Đầu bếp trưởng thật sự là nói lời giữ lời, yên lặng đứng ở một bên, không can thiệp An Sơ Hạ.Trước kia An Sơ Hạ cũng là có vào bếp, nấu món cháo gì gì đó, còn chưa tự nếm thử tay nghề của mình, hôm nay thấy cô làm các loại thức ăn làm Lô Hỏa Thuần Thanh, ngay cả đầu bếp trưởng cũng mở to hai mắt nhìn. Vài món thức ăn rang xào bày ra, tại phòng không ai không tâm phục khẩu phục cô.
Đầu bếp trưởng, phụ thân thích ăn hải sản, tôi không có tự tin, cho nên mọi người giúp tôi chuẩn bị hải sản. An Sơ Hạ chỉ vào những đồ hải sản mới mua.
Mấy tháng ở chung, cô đối với khẩu vị của Khương Viên Viên và Hàn Lục Hải đương nhiên cũng là hiểu biết một chút, khẩu vị của Khương Viên Viên không khác cô là bao, thích ăn hơi mặn chút. Mà Hàn Lục Hải đối mặn nhạt dường như không có yêu cầu quá lớn, ông thích nhất là hải sản.
Nhưng trước đây khi còn mẹ, gia cảnh khó khăn, trừ khi ăn tết, rất ít đi mua hải sản ăn, cho nên cô không biết làm như thế nào đối với hải sản, đành phải xin nhờ đầu bếp trưởng rồi.
Đương nhiên, lão gia cùng phu nhân cũng sẽ mau trở lại, làm đồ ăn xong bọn họ trở về là được rồi. Đầu bếp trưởng nói như vậy, bên ngoài liền truyền đến tiếng còi ô tô.
An Sơ Hạ vội vàng đi đến bên cửa sổ phòng bếp xem, nhìn đến không phải Hàn Thất Lục, đáy lòng dâng lên lo lắng. Hàn Thất lục nói là cơm chiều sẽ trở về, đúng là thật sự là về được sao? Nếu anh đi cùng Hướng Mạn Quỳ, bọn họ sẽ ở bên ngoài cùng nhau ăn cơm chứ?
Còn có Coca chân gà, Hàn Thất lục có thể ăn sao?
Thấy An Sơ Hạ ngẩn người, nữ giúp việc một bên lên tiếng hỏi: Thiếu phu nhân, những chân gà này người vẫn muốn làm hay không?
Đây đúng là điều An Sơ Hạ trong lòng hỏi mình, nhưng người khác một hỏi ra miệng, cô theo bản năng mà đáp: Làm.
Ở trong lòng mình đã sớm biết đáp án, cho dù là Hàn Thất lục không ăn được, cô cũng phải đem thức ăn đi nấu? Lỡ như nếu là trở lại, cô không có làm, kia không phải không phải là lãng phí một cơ hội làm cho Thất Lục ăn sao?
Về sau có thể không có cơ hội như vậy.
Rất nhanh tất cả đồ ăn đều đã làm tốt, nữ giúp việc phụ trách bưng thức ăn rất thông minh bưng lại một món ăn nói: Thiếu phu nhân, Coca chân gà này nghe thấy thơm quá à, tôi sợ sẽ ăn vụng, vẫn là cô chính mình mang sang đi?
Cô biết ý nữ giúp việc, cũng không có từ chối, tiếp nhận chén đĩa bưng ra ngoài.Xa xa liền nhìn thấy An Sơ Hạ bưng đồ ăn hướng bàn ăn đi tới, Khương Viên Viên vội vàng theo bên cạnh bàn ăn đứng lên nói: Tiểu Sơ hạ, ta còn tưởng rằng con cùng Thất lục đi ra ngoài, ai ngờ con ở phòng bếp à!
Một bên đầu bếp trưởng vội vàng nói: Lão gia phu nhân, bữa ăn tối hôm nay chúng ta đúng là lười biếng, những thứ đồ ăn này toàn bộ đều là thiếu phu nhân chính tay làm.
An Sơ Hạ lúc này mới đem đồ ăn bưng lại, cho nên cũng không có nghe được đầu bếp trưởng nói chuyện.
Mau mau, ngồi xuống nghỉ ngơi một chút. Khương Viên Viên đau lòng đi đến bên người An Sơ Hạ ngồi xuống: Con mới ra viện, nếu mệt thì làm sao bây giờ?
Hàn Lục Hải nhìn về phía Hàn quản gia nói: Nhanh đưa nước trái cây cho An Sơ Hạ uống.
Vâng. Hàn quản gia cười đáp ứng, rất nhanh bưng một ly nước trái cây đến trước mặt An Sơ Hạ: Thiếu phu nhân mời người uống nước trái cây, xem người đầu đầy mồ hôi kìa.
Vâng, cám ơn. An Sơ Hạ lễ phép nói.
Vậy thì nhanh đi! Khương Viên Viên mặc toàn thân váy dài, nổi bật lên sự ung dung quý phái, động tác giống như một cái tiểu cô nương khờ dại.
Cái tôm này hương vị rất được, khẩu vị lại thanh khiết, giống như của đầu bếp giỏi làm vậy! Hàn Lục Hải ăn tôm trước, sau khi nếm thì lập tức khen không dứt miệng.
An Sơ Hạ vội vàng giải thích nói: Những thứ này đồ ăn đều là con làm,nhưng những hải sản đều là đầu bếp trưởng làm, vì con không biết nhiều về hải sản ạ!
Đứng ở một bên, đầu bếp trưởng ánh mắt như vô tội: Thiếu phu nhân, tôi cố ý nói tất cả đồ ăn đều là người chính mình làm...
An Sơ Hạ từ trước đến nay không nói dối, lần này giống như vậy, điều này làm cho mọi người lại quý cô thêm một phần. Nhưng Khương Viên Viên đột nhiên ý thức được trên bàn cơm tựa hồ ít đi một người.
Tiểu tử thối Thất Lục kia đi nơi nào rồi hả? Như thế nào còn không qua đây ăn cơm? Khương Viên Viên uống một ngụm nước nói: Kêu nó tới ăn cơm, đây chính là tiểu Sơ Hạ tự mình xuống bếp.
Nguyên bản An Sơ Hạ đều bị bầu không khí tốt đẹp này biến thành quên sự tồn tại Hàn Thất lục, Khương Viên Viên vừa nhắc tới, An Sơ Hạ lập tức liền lại nhớ tới, trên mặt hiện lên một tầng cô đơn.
Quả nhiên là không kịp về ăn cơm sao?
Nghe Khương Viên Viên vừa hỏi như vậy, tựa hồ tất cả không khí đều đã thấp xuống, một người giúp việc đi lên phía trước tại bên tai Hàn quản gia thì thầm một tiếng, Khương Viên Viên mắt sắc lập tức liền kêu tới: Trực tiếp nói với ta!
Người hầu kia đành phải nói: Thiếu gia đi gặp Hướng tiểu thư, Hướng tiểu thư hình như mới từ thành phố B trở về, thiếu gia hẳn là đi đón cô ấy rồi.
Tiếp người nào? Có cái gì mà phải tiếp! Ngươi gọi điện thoại cho ta, lập tức kêu ta gọi nó trở về!
Khương Viên Viên lần này là thật tức giận, nhìn ra được An Sơ Hạ đem đồ ăn yêu thích của Hàn Thất Lục cũng đều làm, vậy mà thằng khốn tiểu tử kia cư nhiên chạy ra đi tiếp tình nhân! Cũng là vì An Sơ Hạ tính cách hiền lành như vậy, nếu đổi thành là Khương Viên Viên, đã sớm cầm một con dao phay tiến lên đem nữ nhân kia chặt thành tám khúc rồi!
Người hầu đang muốn tuân lệnh, An Sơ Hạ vội vàng ra tiếng chặn lại nói: Mẹ, thôi đi lúc này đi gọi anh ấy trở về, chắc chắn anh ấy sẽ không về đâu, sẽ không thoải mái, vẫn nên thôi đi.
Khương Viên Viên lại vẫn muốn nói cái gì, thoáng nhìn ánh mắt Hàn Lục Hải, đành phải đem lời đã nói đè ép xuống. An Sơ Hạ nói cũng không phải không có lý, tính cách Hàn Thất lục kia, gọi điện thoại để cho nó về ăn cơm là nó sẽ không trở về.
Cuối cùng, bà đành phải từ bỏ, xua tay để cho người hầu kia đi xuống, vẫn còn không quên nói với Hàn Lục Hải: Nhìn con trai vô liêm sỉ của ông đi!
Thật giống như Hàn Thất Lục không phải do bà sinh ra vậy...
Ăn cơm đi! Hàn Lục Hải xấu hổ ho một tiếng. Trong mắt An Sơ Hạ, Hàn Lục Hải giống như một người chồng chuẩn mực, nếu thật có giải thưởng này mà nói, ông ấy sẽ đạt giải. Không chỉ đem sự nghiệp làm sáng rỡ như mặt trời, lại vẫn như thế yêu thương Khương Viên Viên, như vậy là quá tốt, đàn ông như vậy cũng là ít gặp.
Một bữa cơm ăn xong, Hàn Thất Lục vẫn lại là không có xuất hiện, An Sơ Hạ áp chế đáy lòng dày đặc mất mác, đi theo Khương Viên Viên đến bên ngoài tản bộ tiêu hóa. Có quá nhiều việc nên Hàn Lục Hải cần giải quyết tốt hậu quả, đương nhiên là không có hứng thú tản bộ, nên chỉ có hai người đi trên bãi cỏ.
Có rất nhiều đèn xung quanh, cho nên không cần lo lắng vấn đề chiếu sáng.
An Sơ Hạ à, con yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không nhận Hướng Mạn Quỳ là con dâu. Yêu nữ đó, trước kia mẹ đã không thích, quả nhiên về sau chính nó lại rời bỏ Thất Lục, khi đó đúng là Nhà họ Hàn gặp thời điểm khó khăn, Thất Lục thiếu chút nữa đổ xuống. Khương Viên Viên nói xong, cảm xúc dần dần tăng lên: Quan hệ các con tốt như vậy, ta còn cực kỳ vui vẻ, ai biết đã xảy ra loại sự tình này...
Mẹ, người cũng khổ sở rồi. An Sơ Hạ gượng cười nói: Một ngày nào đó anh ấy sẽ khôi phục trí nhớ không phải sao?
Đúng là... Mẹ không phải sợ đến lúc đó đã chậm sao?! Con có biết hay không, có câu nói là gạo nấu thành cơm? Khương Viên Viên nói xong, biểu tình đột nhiên liền bối rối: Trễ như vậy tiểu tử kia còn chưa có về, ta phải khẩn trương gọi điện thoại thúc giục nó về nhà!