Nếu để cho Hướng Mạn Quỳ lựa chọn lần nữa, cô sẽ lựa chọn đi đến nước Mỹ phồn hoa xinh đẹp, hay sẽ lựa chọn ở lại nhà họ Hàn gian nan bên cạnh Hàn Thất Lục.
Cái đó chính Hướng Mạn Quỳ cũng không biết.
Khương Viên Viên và Hàn Lục Hải tham gia một buổi hội nghị, sau buổi hội nghị còn có một buổi tiệc nên họ không trở về nhà ăn cơm. Sau khi ăn xong, An Sơ Hạ trở về phòng liền mở máy tính lên viết bản thảo.
Cô muốn nhân vật nữ chính kiên cường một chút, không thể buông tha, không thể mềm yếu, không thể tuyệt vọng.
Sự thật chứng minh viết bản thảo là một công việc cực kỳ khó nhằn, cô có phong cách viết, bởi vì từ nhỏ cô đọc rất nhiều sách, kể chuyện cũng không có vấn đề gì, nhưng thứ mà cô không thể khắc phục được đó là thiếu tập trung. Rất không dễ dàng để đăng tải một chương mà các độc giả đều thấy hứng thú, sự hối thúc đó xuất hiện, trong lòng An Sơ Hạ sôi sùng sục.
Nhưng trong lòng sôi sục thì chỉ ở trong lòng, cô ổn định tinh thần để viết tiếp, nhưng viết được mấy mươi chữ cô lại đi rót nước uống, uống nước xong lại lên ban công ngắm cảnh, sau đó trở về phòng tiếp tục viết, nhưng không cẩn thận bắt đầu lên Tiểu Blog (Sam: Dạng blog thu nhỏ, up hình video này nọ, hình như chỉ TQ mới dùng).
Cô biết như vậy là không tốt, nhưng cô không đủ thời gian để chú ý đến cái khác, cô chỉ chú ý vào tiểu thuyết mình đang viết mà thôi. Rất không dễ dàng để ổn định tinh thần lại, nhưng linh cảm của cô hầu như không còn.
Vì thế cô liền nghĩ ngay đến Hàn Thất Lục, tiểu thuyết Thiếu gia ác ma đừng hôn tôi được cô viết dựa trên câu chuyện của mình và Hàn Thất Lục, nếu không biết muốn viết cái gì, đi ngay đến phòng Hàn Thất Lục.
Được rồi, thật ra là cô chỉ muốn biết Hàn Thất Lục đang làm gì. Cố ý tìm một lý do đường đường chính chính để tìm Hàn Thất Lục, cô tới gõ cửa phòng Hàn Thất Lục.
Ai đó? Thân dưới Hàn Thất Lục quấn một cái khăn tắm, một tay mở cửa, một tay dung khăn để lau tóc. Có vài giọt nước theo xương quai xanh một đường đi xuống đi, trượt đến bên cạnh khăn tắm, chọc người miên man bất định. Thấy An Sơ Hạ gõ cửa, trong mắt thoáng qua sự nghi ngờ.
Vốn dĩ Hàn Thất Lục đang tắm.
An Sơ Hạ cảm thấy có chút khó xử, lui lại một bước đến trên hành lang: Thật xin lỗi, tôi không biết anh đang tắm.
Hàn Thất Lục nhíu mày, trái lại sắc mặt không có chút cảm xúc: Tôi tắm xong rồi, đang lau tóc. Đúng rồi, cô dầm mưa nhưng lại không thay quần áo sao? Nhìn kìa đầu tóc còn chưa khô hẳn.
Nói xong Hàn Thất Lục liền đưa tay tới sờ tóc An Sơ Hạ xem thử còn ướt không, mùa hè đến nhiệt độ cao, nhưng hôm nay là ngày mưa tương đối ẩm ướt, sờ lên còn thấy hơi ướt.
Bỏ tay xuống, Hàn Thất Lục nhíu mày nói: Cô như vậy không sợ sẽ bị cảm sao?
Sẽ không đâu, lành lạnh, cảm giác thật thoải mái. An Sơ Hạ cười nói, trong phút chốc cô có cảm giác hai người trở lại như trước kia, làm cho cô càng có lòng tin đối với cuộc sống sau này.
Hướng Mạn Quỳ là cái gì a? Chính là một đóa hoa quỳ. An Sơ Hạ cô là ai, đúng là Sơ Hạ, mùa hè! Nhiều đóa hoa tươi!
Đến lúc đó cô bị cảm phải nằm viện, để cho mẹ tôi chạy tới chạy lui để đưa cơm cho cô à? Hàn Thất Lục giọng hơi chỉ trích nói: Cô có thể làm cho người khác bớt lo lắng được không?
Làm cho người khác bớt lo lắng phải là anh ta chứ, ngay cả tính tiền khi đi siêu thị cũng không biết. An Sơ Hạ trong lòng phỉ báng mấy câu, bộ mặt cứng nhắc cười nói: Tôi biết rồi, tôi sẽ trở về sấy tóc liền.
An Sơ Hạ vừa quay người đi liền bị Hàn Thất Lục kéo vào phòng.Cô rất kinh ngạc nói: Này... Anh làm gì vậy?
Giúp cô sấy tóc. Hàn Thất Lục liếc An Sơ Hạ một cái, cầm lấy máy sấy giúp An Sơ Hạ sấy tóc. Nhìn An Sơ Hạ trong gương, Hàn Thất Lục liền quay mặt sang chỗ khác.
Khi nào thì bắt đầu, anh không tự giác mà nhìn An Sơ Hạ.
Máy sấy đang mở gió lạnh nhưng trong lòng An Sơ Hạ cảm thấy rất ấm áp. Lúc này chắc hẳn Hàn Thất Lục xem cô là em gái nên mới có thể đối xử với cô tỉ mỉ như vậy chứ? Nhưng cô nhất định sẽ không buông tay!
Tóc An Sơ Hạ rất mượt, bởi vì xưa nay cô không hề nhuộm tóc, trời sinh tóc rất mềm mượt, vì vậy bất kể là sờ lên hay nhìn qua đều có cảm giác như là đỉnh đầu của con mèo vậy.
Xoa xoa tóc An Sơ Hạ, Hàn Thất Lục vỗ tay vang lên một cái nói: Đẹp lắm!
Cảm ơn. An Sơ Hạ nói xong trong lòng nảy ra một chủ ý, xoay người đi về phía trước kiễng chân lên, hôn lên khóe miệng của Hàn Thất Lục.
Nói là hôn còn không bắng nói là chạm , nhưng An Sơ Hạ chỉ chạm nhẹ vào khóe miệng của Hàn Thất Lục, anh đã cảm thấy tim mình đập thình thịch, trong khoảng thời gian này, Hướng Mạn Quỳ chưa bao giờ làm cho anh cảm thấy như vậy.
Thế nào? Em gái hôn anh một cái, chắc anh sẽ không tức giận chứ? Khóe miệng An Sơ Hạ hơi cong lên, cô rất cao hứng mới có thể thấy cài phản ứng ngây ngô đó của Hàn Thất Lục, lúc trước kia cô cũng chủ động hôn Hàn Thất Lục như vậy, phản ứng cũng giống nhau y đúc.
Này có phải không có lời giải thích, đối với Hàn Thất Lục thật ra là Mới quen mà cũng nhận được điện báo. Thiếu gia. Người giúp việc đi tới trước cửa phòng Hàn Thất Lục, thấy An Sơ Hạ và Hàn Thất Lục cũng ở trong phòng, mà trên người Hàn Thất Lục chỉ quấn một cái khăn tắm, không khỏi có chút không đứng đắn, vội vàng nghiêng mặt đi nói: Thiếu phu nhân cũng ở đây ạ.
Thiếu phu nhân, đây không phải lần đầu tiên Hàn Thất Lục nghe người khác gọi cô như vậy, mặc dù không biết tại sao nhưng anh cũng không có lên tiếng ngăn cản.
Có chuyện gì? Hàn Thất Lục rút đầu cắm ra, cuốn dây điện của máy sấy tóc lại.
Vốn muốn gọi hai người xuống ăn cơm, nhưng nếu hai người đang bận thì lát nữa xuống cũng được, để tôi xuống hâm nóng lại lần nữa. Người giúp việc không dám ngẩng mặt lên nhìn hai người họ, sợ nhìn thấy những thứ không nên thấy.
An Sơ Hạ vội vàng nói: Không cần, chúng tôi lập tức đi xuống.
Được. Nghe trả lời, người giúp việc thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đi xuống dưới.
Nhìn người giúp việc rời đi, An Sơ Hạ cảm thấy lung túng, nhìn Hàn Thất Lục nói: Cô ấy hình như đã hiểu lầm gì đó rồi...
Làm An Sơ Hạ không ngờ tới, Hàn Thất Lục để tay trên khăn tắm, sau đó giơ tay lên ném khăn tắm sang một bên. An Sơ Hạ che mắt lại, còn rất hợp tình A kêu thét lên.
Nhưng một hồi lâu không thấy động tình gì, cô bỏ tay xuống, thì ra vốn dĩ Hàn Thất Lục đã mặc quần nhỏ, khó trách anh chả bận tâm lo lắng như vậy, lòng đầy căm phẫn, dứt khoát kiên quyết vén khăn tắm lên, vốn dĩ là muốn trêu chọc cô!
Anh... Anh trêu chọc tôi! Khuôn mặt An Sơ Hạ đỏ bừng, khuôn mặt nhỏ bé giống như một quả táo chín ngọt ngào.
Nhưng lần này thật sự là cô đã suy nghĩ quá nhiều, Hàn Thất Lục chỉ là muốn vén khăn tắm lên, sau đó đi mặc quần, kết quả là làm cho cô nghĩ sai, hét toáng lên. Cuối cùng phát hiện anh mặc quần nhỏ, còn nói anh trêu chọc cô. Thật là bất công quá đi!
Nhưng trong lòng anh không có cảm giác gì gọi là bực bội, ngược lại còn rất sung sướng, làm cho anh không nhịn được liền muốn trêu chọc An Sơ Hạ.
Trêu chọc cô? Hàn Thất Lục từng bước từng bước tới gần An Sơ Hạ, bước chân chậm chạp mà mạnh bạo, dồn An Sơ Hạ đến góc tường.
Nghe nói nữ sinh đều bị nam sinh đẹp trai đè vào tường cưỡng hôn, sau đó nghĩ là sẽ ra sức vùng vẫy, nhưng phần trăm cao là đến lúc đó các nữ sinh sẽ không làm vậy, không biết có phải thật hay không.
Trêu chọc cô? Hàn Thất Lục chống một tay lên tường, gần sát An Sơ Hạ nói: Tôi chỉ là ném cái khăn tắm thôi, tôi đùa giỡn cô ở chỗ nào? Là do đầu cô nhỏ như quả dưa chuột, có suy nghĩ không thuần khiết đấy chứ? À, mà vừa rồi cô cho là tôi muốn làm gì?
Tôi mới thuần khiết đấy. An Sơ Hạ nhìn thẳng vào mắt Hàn Thất Lục, tức giận: Chẳng qua là tôi cho rằng anh không có mặc mà thôi.
Nhìn đôi môi nhỏ nhắn của An Sơ Hạ, Hàn Thất Lục có chút nghẹn ở cổ họng, đôi môi này, có phải là trước kia anh đã hôn qua rồi không? Không biết đây là cảm giác gì.
Anh hành động nhanh hơn cả suy nghĩ của mình, một giây sau đè một bàn tay lên vai trái An Sơ Hạ, nhẹ nhàng hôn lên môi của cô. Môi của cô tuy hơi khô nhưng lại bóng loáng vô cùng, môi của cô có rất ít vân, son môi lên không biết sẽ làm chao đảo bao nhiêu nam sinh.
Môi Hàn Thất Lục đè lên môi của An Sơ Hạ, đầu lười chạm vào An Sơ Hạ vẽ vòng, ngay sau đó từ từ trượt vào. Đầu lưỡi của anh chạm vào đầu lưỡi An Sơ Hạ, anh cảm thấy trên người thoáng qua một cảm giác kỳ lạ, tim anh lại đập nhanh thình thịch.
An Sơ Hạ cảm thấy rằng mình bị Hàn Thất Lục cưỡng hôn! Trước kia Hàn Thất Lục cũng luôn cưỡng hôn cô, nhưng nay trong lòng đã có người con gái khác lại vẫn cưỡng hôn cô.
Lúc này cô cũng không cảm thấy vui vẻ gì, trong đầu toàn sự tức giận. Cô dùng lực đẩy Hàn Thất Lục lùi về sau mấy bước.
Thấy An Sơ Hạ không vui, Hàn Thất Lục tự trách mình đáng chết, không khống chế được bản thân, xém tí nữa là gây ra chuyện lớb! Chuyện này nếu để Hướng Mạn Quỳ biết, không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Để giảng hòa, Hàn Thất Lục nói: Anh trai hôn em gái một cái, chẵng lại em gái còn tức giận.
Anh vừa mới học giọng nói lúc An Sơ Hạ trêu chọc mình, quả nhiên thấy sắc mặt An Sơ Hạ trở lại bình thường, nghiêng mặt đi hừ một tiếng nói: Ai tức giận! Anh mặc quần vào đi.
An Sơ Hạ vừa nói vừa chạy ra khỏi phòng, cái băng đô màu đen của cô vẫn còn ở trong tay Hàn Thất Lục, phản xạ ánh sáng ngời ngời.
Mình làm sao vậy? Hàn Thất Lục đặt tay lên trán, anh và An Sơ Hạ chẳng qua là đã từng, hay là vẫn còn...
Quả nhiên trong lòng anh là đối với một người con gái bất trung sao?
Không! Anh không muốn trở thành một người như vậy.
Đáng chết! Hàn Thất Lục khẽ nguyền rủa một tiếng, cảnh cáo mình: Hàn Thất Lục, mày có chút lương tâm được không? Đừng gieo họa cho người khác nữa?
Bên kia, An Sơ Hạ nhanh chóng chạy xuống cầu thang đến bàn ăn, nhưng vẫn đứng cạnh cái ghế không chịu ngồi xuống, trên mặt rất phức tạp.