Vừa nghe đến chuyện học hành, Manh Tiểu Nam lập tức đứng hình. Cô ở trung học, trong lớp phải học tám môn học. Đối với các môn Khoa học tự nhiên Manh Tiểu Nam đều rối tinh rối mù, quả thực chỉ biết chọn bừa. Để cho cô lập tức tiến bộ, cái này thật đúng là một vấn đề không nhỏ.
Tôi biết rất rõ, anh đi làm việc của mình, tôi đi ra mua một ít đồ ăn, dù sao cũng không ngủ được. Cái gì ở đây anh cũng không có, tôi cũng nhàm chán sắp chết đến nơi. Manh Tiểu Nam nói xong, cầm điện thoại di động bước ra ngoài.
Tiêu Minh Lạc cũng không ngăn cản, anh biết Manh Tiểu Nam là kiểu người luôn đứng ngồi không yên, quả thật anh cũng đang bận việc, không thể đi cùng cô. Đành phải đưa cô ra cổng, tại đó anh không quên dặn dò cô: Đừng quên số phòng là phòng 502, lúc đi vào chung cư thì gọi bảo vệ gọi điện thoại cho tôi là được.
Bình thường, Manh Tiểu Nam có đôi lúc hay ngơ ngác, nhưng cũng không đến mức những cái này cũng không biết. Cô có chút hơi thiếu kiên nhẫn đáp lại: Phòng 502, đã nhớ kỹ, anh không nên coi tôi như trẻ con.
Đến khu siêu thị cao cấp, Manh Tiểu Nam là giai cấp tiểu tư sản chưa bao giờ đi vào siêu thị mua sắm đồ. Đứng trước cửa sắt lớn của siêu thị, Manh Tiểu Nam liền do dự, rồi giống như ngựa quen đường cũ đi đến một cửa hàng thường xuyên lui tới, muốn mua bao thuốc lá và một chai nước. Sau khi đến trước biển quảng cáo cửa hàng, nhìn một chú chó Poodle nhỏ nhắn nằm sấp trên bậc thang.
Hiện tại mái tóc Manh Tiểu Nam đã dài đến ngang lưng, buông hờ hững, khiến cô nổi bật lên giống một nữ thần, là một nữ thần mặc váy đồng phục học sinh.
Do Manh Tiểu Nam thường xuyên chạy lung tung dưới ánh mặt trời, cho nên làn da của cô không tính là trắng, nhưng rất săn chắc. Đôi chân thon thả cũng cực kì thu hút ánh mắt người khác. Vừa vặn đi qua mấy nam sinh tóc nhuộm loè loẹt, chắc là dựa vào chức vị gì đó trong trường học mà trốn tiết ra ngoài, cả đám tay cầm thuốc, nhả khói trắng như mây.
Vài người nhìn thấy Manh Tiểu Nam mắt không khỏi sáng lên, một nam sinh dẫn đầu tiếp cận Manh Tiểu Nam.
Mỹ nữ, mặc đồng phục trường thượng lưu sao? Nam sinh này cười với vẻ mặt lưu manh, bộ dáng tuy không xấu cũng không thể nói là đẹp trai, nhưng Manh Tiểu Nam nhìn chỉ cảm thấy buồn nôn.
Cô nghiêng đầu nhẹ nhàng hít một hơi rồi thở ra, không thèm để ý đến nam sinh kia. Thấy Manh Tiểu Nam không để ý đến anh ta, những nam sinh phía xa cười nhạo anh ta, ban đầu vẫn là cười nhạo rồi chuyển thành huýt sáo loạn xa.
Anh Đông Vũ, hôm nay ra tay có vẻ hơi bất lợi rồi...Ha ha ha ha.
Nam sinh kia dừng lại, anh luôn thích giữ thể diện ở trước mặt người đẹp, nay thể diện đó hoàn toàn bị vứt đi, người gọi là Đông Vũ kia không khỏi bực mình trong lòng, liền kéo tay Manh Tiểu Nam: Tôi đang nói chuyện với cô nói đó! Trước kia chúng ta chưa từng gặp nhau phải không?!
Không cần quan tâm, vừa rồi tôi có chút không để ý, chưa từng gặp mặt nhau. Manh Tiểu Nam rút tay lại, ném cho nam sinh kia một nụ cười cứng ngắc.
Chủ quán thấy thế, vội vàng giải vây giúp Manh Tiểu Nam giải, nói: Các cậu từ khi nào lại thích bắt nạt một cô gái vậy.
Tử Lão Đầu, tôi bắt nạt cô ta thì làm sao hả? Ông có tin tôi gọi người đến đập tan quán của ông không?! Nam sinh kia hướng về phía chủ quán doạ nạt vài câu. Chủ quán kia mặc dù có lòng muốn giúp Manh Tiểu Nam, nhưng lại nghĩ không muốn gây chuyện với đám côn đồ làm việc không bao giờ đúng mực. Ông chỉ là chủ tiệm nhỏ, thêm một chuyên không bằng ít đi một chuyện.
Thấy chủ quán sợ, nam sinh kia quay đầu cầm điện thoại nói: Cô có số di động không? Lát nữa muốn cùng cô đi dạo.
Cô cũng không có thời gian dạy dỗ mấy tên này, Manh Tiểu Nam không kiên nhẫn xoay sang bên phải một bước. Tôi không mang theo điện thoại. Tôi đi một lúc phải về lớp học ngay bây giờ.
Không mang điện thoại sao? Nam sinh kia nhíu mày, liền đoạt lấy thứ Manh Tiểu Nam đang nắm chặt trong tay, không để ý ném điện thoại lên cao, ngay sau đó nhanh tay bắt lấy, giơ giơ trước mặt Manh Tiểu Nam vài cái: Cô nói không mang di động, vậy đây là cái gì?
Đáng chết! Manh Tiểu Nam trong lòng thầm mắng một tiếng, định hướng đến thân dưới của tên đấy đạp một cái. Nhưng cô lại nghĩ thầm bọn họ ước chừng có bảy người, thêm tên trước mặt nữa là tám. Cô giỏi nhất cũng chỉ đánh được hai người. Cô tốt nhất không nên lấy trứng chọi đá, phải tìm cơ hội nhanh chóng thoát thân mới được.
Trả điện thoại cho tôi, không phải tôi đọc số điện thoại ra là được hay sao. Manh Tiểu Nam liền hạ đôi mắt tinh tường xuống, hướng ánh mắt đe dọa, lấy lại di động trong tay nam sinh kia.
Tôi cảnh cáo cô, đừng đùa với tôi, nếu số di động là giả, lão tử đây ngay lập tức làm cô không thoải mái! Nam sinh nâng cằm lên nói xong, nhìn Manh Tiểu Nam lấy lại di động.Đang đợi Manh Tiểu Nam đọc số di đông, bỗng lại thấy Manh Tiểu Nam đột nhiên chỉ trên mặt đất nói: Tên đồi bại!
Mọi người nhìn theo hướng Manh Tiểu Nam chỉ, chỉ thấy một chú chó Poodle lông xu lười biếng nhìn về phía bọn hạ. Lại nhìn đến Manh Tiểu Nam, nhưng cô đã chạy biến theo hướng khác.
Đuổi theo cho tôi! Nam sinh kia vội vàng đuổi theo, đám anh em phía sau cũng chạy theo.
Lúc này Manh Tiểu Nam không thể vòng qua chỗ bọn họ để chạy về Tư Đế Lan hay nhà Tiêu Minh Lạc, mà hướng cô đang chạy.... Manh Tiểu Nam một bên vừa chạy, một bên nhanh chóng phân tích xem nên đến đâu. Dựa theo trí nhớ của cô, xung quanh đây không có cục cảnh sát, chỗ tránh nạn gần khu vực này, hẳn là bệnh viện trung tâm thành phố!
An Sơ Hạ đang ở bệnh viện trung tâm thành phố, Hàn Thất Lục chắc hẳn cũng đang chăm sóc An Sơ Hạ ở đấy, nếu cô đến đấy, chắc chắn ở đấy sẽ có vệ sĩ, huống chi ở bệnh viện có bảo vệ, đến lúc đó cô khẳng định có thể trừng trị mấy tên này.
Nơi này cách bệnh viện trung tâm thành phố có ba bốn trạm xe bus, cô bình thường cũng hay vận động, thể lực cũng gọi là tốt.
Nghĩ vậy, Manh Tiểu Nam dồn sức xuống đôi bàn chân, đồng thời vận dụng hết sức lực chạy về hướng bệnh viện trung tâm thành phố. Đằng sau, một đám nam sinh đuổi theo, ngược lại với cô bọn họ đang dần dần mất sức.
Lưu Đông Vũ, cô gái kia chạy quá nhanh, quả thực không phải người thường, chúng ta đừng đuổi theo nữa! Một tên đầu nhuộm tóc gọi Lưu Đông Vũ, liền chạy lên phía trước dẫn đầu.
Lưu Đông Vũ nghe thấy đằng sau anh em của anh muốn bỏ cuộc, liền chạy xoay người lại lớn tiếng nói: Nhìn mấy người ai nấy đều sợ hãi, nếu như để người khác biết được đến nữ sinh chúng ta còn chạy cũng không thắng nổi, vậy sau này chúng ta sẽ thế nào? Khẩn trương!
Lưu Đông Vũ lòng đang sôi sùng sục quát lớn, anh em phía sau vươn tay ra chỉ vào Lưu Đông Vũ ở phía trước.
Cẩn thận! Lưu Đông Vũ vừa quay đầu lại, đột nhiên va vào một chiếc xe đạp trước mặt.
Đây là một sân xe đạp công cộng của địa phương, anh va vào như vậy, một hàng xe đạp đều đổ chổng kềnh ra đất. Lưu Đông Vũ hít một hơi thật sâu, bởi vì anh mặc quần đùi có hoa to, đầu gối bị rách một mảng lớn, xem ra có chút sợ hãi.
Không sao chứ, anh Đông Vũ! Tên đằng sau nhanh chóng dừng bước lại đỡ Lưu Đông Vũ đứng dậy.
Lưu Đông Vũ đứng lên liền nhìn về phía trước. Mạnh Tiểu Nam đang chạy, cô đã chạy cách bọn họ một khoảng khá xa, Lưu Đông Vũ trong lòng cảm thấy buồn bực, nghĩ thầm rằng, hôm nay không thể không đuổi kịp cô gái này.
Nghĩ như vậy, anh cũng bất chấp bản thân vừa ngã đau, vội vàng nói: Các cậu còn đứng ở đây làm gì? Mau đuổi theo cô ta! Tôi không sao!
Mọi người lúc này mới nhớ tới Mạnh Tiểu Nam kia, vội vàng như ong vỡ tổ mà đuổi theo. Lưu Đông Vũ khẽ cắn môi, cũng đuổi theo, cú ngã này thật không nhẹ, anh chạy bộ một lúc đã không tự chủ được liền nhặt một cây gậy từ dưới đất lên để chống. Nhưng hôm nay anh vẫn muốn thi đấu cùng Manh Tiểu Nam, nhất định phải đuổi kịp cô ta!
Vào thời điểm, Manh Tiểu Nam chạy đến giữa bệnh viện cũng không kịp thở, đám người ở phía sau không thể so bì thể lực với cô, cũng đang thở gấp. Lúc này nghĩ đi thang máy chắc chắn không được, cho nên Mạnh Tiểu Nam liền chạy về phía cầu thang bộ của khu nội trú.
Đều đã đuổi đến đây, nhóm người Lưu Đông Vũ tự nhiên cũng sẽ không dễ dàng buông tha, cũng chạy về phía cầu thang bộ của khu nội trú. Người không biết nhìn thấy một đám thanh niên trẻ tóm nhuộm tóc xanh nhuộm đỏ về hướng bệnh viện, còn tưởng rằng có đại ca xã hội đen nào bị chém, cho nên một hội lớn đàn em trên đường đến hỏi thăm.
Hiện tại, Mạnh Tiểu Nam đã chạy lên tầng của An Sơ Hạ, nhưng chết tiệt là cô quên mất số phòng bệnh của An Sơ Hạ, cô lại ở hành lang hô to tên An Sơ Hạ.
Lúc đó An Sơ Hạ đang cầm quả dưa hấu lớn, đột nhiên nghe được có người gọi tên cô, ban đầu còn tưởng rằng đó là ảo giác. Về sau âm thanh càng ngày càng vang, hơn nữa rất giống giọng của Mạnh Hiểu Nam, cô lập tức cảm thấy lo lắng đem quả dưa hấu để trên giường bệnh, liền rút kim tiêm dây chuyền dịch, chạy ra bên ngoài.
Phòng bệnh của cô có vẻ sát với hành lang bên kia, cô đi ra đúng lúc Manh Hiểu Nam chạy đến trước mặt cô, thở hồng hộc chỉ ra phía sau: Bọn họ đang đuổi theo tớ! Cứu mạng!
Thời gian giống như lại quay về trước kia, Manh Tiểu Nam khi gặp khó khăn, An Sơ Hạ luôn là người đầu tiên đứng ra bảo vệ cô. Ngày hôm qua khi Mạnh Tiểu Nam chọc cô cười, tinh thần cô cũng cảm thấy thoải mái, sức chiến đấu đạt đến một trăm phần trăm.