An Sơ Hạ mặc bộ đồ quần đùi tay ngắn màu trắng, quần áo như vậy không ít chỗ đổi thành màu xám, trên người để lộ vài vết trầy xước, tuy không nghiêm trọng lắm nhưng trong mắt của Lăng Lão Thái Gia thì đúng là nguy.
Con cháu Lăng gia từ nhỏ đã được huấn luyện nghiêm khắc như huấn luyện quân sự, nhưng cho tới bây giờ Lăng gia đối với con gái đều cưng chiều hết mực, mới vừa nhìn thấy An Sơ Hạ bị trầy xước chút thôi, Lăng Lão Thái Gia hoảng hốt hỏi An Sơ Hạ: Sao lại thế này? Con đã đánh nhau với ai sao?
Thấy Lăng Lão Thái Gia hỏi như vậy, An Sơ Hạ vốn muốn cười nhưng cũng cố nhịn. Cô chỉ lắc đầu, gượng cười nói: Không có đâu ạ, con chỉ bị ngã thôi.
Bị mọi người ngầm tôn xưng Lão hồ ly tinh Lăng Lão Thái Gia, ông liếc nhìn Lăng Hàn Vũ, trong lòng biết là mọi chuyện không có đơn giản như An Sơ hạ đã nói, nhưng nếu An Sơ Hạ không muốn nói thì ông cũng không tiện hỏi nhiều. Biết Lăng Hàn Vũ đã gọi bác sĩ tới khám, ông cũng không nghĩ ngợi nhiều nữa.
Mặc kệ đã xảy ra cài gì, nếu không có trở ngại là tốt rồi. Mặc dù cô không có duyên làm cháu dâu của ông, nhưng làm cháu gái vẫn tốt lắm rồi.
Bác sĩ đã đến rất nhanh, ông bị Khôn Ni chạy xe như gió lốc đưa tới, khi đi vào trong phòng rồi mà vẫn còn cảm giác đang ở trên không trung. Làm bác sĩ của Lăng gia, chuyện đó vẫn thường xảy ra, theo lý thuyết đó sớm trở nên thành thói quen nhưng thật sự là có bị bao nhiêu lần đi chăng nữa cũng không trở thành thói quen được.
Kiểm tra các vết thương trên thân thể, bác sĩ bảo là không có gì đáng ngại, nhưng chỗ đáng ngại nhất đó chính là đầu. Tuy không thấy rõ tình trạng chảy máu, nhưng khi vén tóc ra thì phát hiện trên da đầu có tụ máu. Bác sĩ bình tĩnh lại, sờ bàn tay An Sơ Hạ, lòng bàn tay lạnh như băng nhưng tất cả đều là mồ hôi.
Xin hỏi, tiểu thư bây giờ có thấy choáng váng đầu óc không? Sau khi kiểm tra cẩn thận xong, bác sĩ nghiêm túc hỏi An Sơ Hạ.
An Sơ Hạ gật gật đầu: Có muốn ói một chút, chắc là sẽ không nghiêm trọng chứ?
Bác sĩ đứng dậy, cũng không trả lời An Sơ Hạ, quay qua nói với Lăng Lào Thát Gia: Lão Thái Gia, tôi thấy nên đưa cô ấy đi bệnh viện để kiểm tra, tôi nghĩ rằng cô ấy đã bị chấn động não.
Chấn động não? Lăng Lão Thái Gia quyết định phải đưa An Sơ Hạ đến bệnh viện. Ông không suy nghĩ đến những việc khác, chỉ mong An Sơ Hạ không bị sao.
Ông à, đợi một chút. Lăng Hàn Vũ cất giọng nói. Hàn quản gia nói nếu tùy tiện đưa đến bệnh viện sẽ bị truyền thông chú ý, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Nghiêm trọng cái gì? Cái đó có nghiêm trọng bằng việc An Sơ Hạ bị chấn động não không? Để ta xem truyền thông nào dám đưa tin! Ai dám đưa tin ta sẽ làm cho cả công ty của họ không làm ăn nổi. Lăng Lão Thái Gia nghiêm túc nói. Ông từ xưa đến giờ nói một không hai, có nững lời này của Lăng lão thái gia, Lăng Hàn Vũ nghe vậy tạm thời yên tâm.
Nhưng An Sơ Hạ không hề muốn đến bệnh viện, cô chần chừ nói: Hẳn cũng không phải là vấn đề gì lớn lao, không phải chỉ là chấn động nhẹ thôi sao? Không nên làm to chuyện....
Lúc này không phải Lăng Lão Thái Gia hay Lăng Hàn Vũ nói mà là bác sĩ nói cùng với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: Tiểu thư, nếu quả thật là chấn động não thì cô nên chú ý hơn, nếu như không chú ý rất có khả năng sẽ bị xuất huyết não đấy, vẫn là không nên phớt lờ thì tốt hơn.
Kẻ có tiền thật là thích chuyện bé xé to, chẳng qua cô chỉ vấp ngã thôi mà suy xét chấn động não. An Sơ Hạ trong lòng nói xong nhưng cũng không dám xem thường, dù sao làm được bác sĩ riêng của Lăng gia, kinh nghiệm nhất định rất phong phú, không thể coi thường. An Sơ Hạ thở dài, vốn dĩ muốn việc lớn hóa nhỏ nhưng hiện tại xem ra là không có khả năng rồi.
Đúng là Lăng gia có khác, trong chốc lát, An Sơ Hạ đã được sắp xếp xong xuôi để là kiểm tra não bộ. Lúc kiểm tra không cho phép người ngoài vào nên Lăng Hàn Vũ và Lăng Lão Thái Gia chỉ có thể ngồi ở ghế dựa bên ngoài. Hàn quản gia thấy tình hình như vậy, liền trở về Hàn gia đem tin tức báo cho Khương Viên Viên.
Dù sao chuyện cũng đến nước này rồi, cũng không thể giấu diếm mãi được.
Nhìn trên cửa đề bảng Trung tâm kiểm tra , Lăng Hàn Vũ lấy điện thoại di động ra gọi cho Hàn Thất Lục. Hàn Thất Lục liền bắt máy, không đợi Lăng Hàn Vũ nói liềm mở miệng nói trước: Tôi thấy cậu ở sân bay, cố ý tới đón cậu nhưng sao không thấy cậu đâu hết vậy?
Lăng Hàn Vũ hít sâu một hơi nói: Cậu đang ở đâu?
Ở nhà Mạn Quỳ, tôi đang giúp cô ấy sắp xếp lại hành lí thôi. Hàn Thất Lục lạnh nhạt nói, một chút cũng không nghĩ đến sự tồn tại của An Sơ Hạ.
Nghe thấy thế, Lăng Hàn Vũ cuối cùng cũng tin rằng Hàn Thất Lục đã bị mất trí nhớ, An Sơ Hạ toàn thân thương tổn, cả người gần tới bên bờ vực sinh tử nhưng vẫn không quên tìm kiếm Hàn Thất Lục. Lúc này Hàn Thất Lục đã trở lại nhưng lại quên cô mất rồi.
Nghe nói lúc Hàn Thất Lục điều trị ở Mỹ, Hướng Mạn Quỳ đã ở bên toàn tâm toàn ý chăm sóc cho anh. Lăng Hàn Vũ đột nhiên nhớ đến một câu chuyện cổ tích, hoàn cảnh trong câu chuyện đó rất giống bây giờ.
Nàng tiên cá cũng như thế này, cứu sống Hoàng tử, dùng toàn bộ những gì mình có chỉ để đổi lấy cơ hội được ở bên hoàng tử, nhưng hoàng tử lại xem một người con gái khác là ân nhân cứu mạng, đưa cô ta về bên cạnh mình. Đây chính là vận mệnh đã an bài sao?
Không! Cho đến bây giờ, Lăng Hàn Vũ chưa bao giờ tin tưởng cái gì gọi là vận mệnh! Yêu một người là nên để cho người mình yêu được hạnh phúc, mà không nhất thiết phải ở giữ chặt người ấy bên cạnh mình, tình yêu không nên ích kỷ.
Tôi cho cậu một giờ, một giờ sau phải đến ngay bệnh viện ngay tại trung tâm thành phố, không được dẫn the Hướng Mạn Quỳ, chỉ một mình cậu đến thôi. Nói xong Lăng Hàn Vũ cúp điện thoại. Anh lần đầu tiên ngắt điện thoại với Hàn Thất Lục.
Dường như ý thức được có chuyện gì rất quan trọng xảy ra, khuôn mặt Hàn Thất Lục trở nên lạnh lùng.
Điện thoại của ai vậy? Hướng Mạn Quỳ ôm một bó hoa đến ban công, Hàn Thất Lục vội vàng đi lên phía trước cầm lấy.
Không có gì. Hàn Thất Lục cười cười, giúp Hướng Mạn Quỳ đặt bó hoa lên trên ban công, nhưng cũng không có giải thích gì với Hướng Mạn Quỳ cả.
Lăng Lão Thái Gia thấy Lăng Hàn Vũ cúp điện thoại, đoán được là gọi cho Hàn Thất Lục, nhắm mắt lại nói: Tiểu tử Thất Lục kia muốn tới rồi hả? Con như thế nào lại thua kém người khác thế? Đến cả nữ nhân cũng bị Hàn Thất Lục cướp mất. Đúng rồi, Sơ Hạ tới cùng không phải không cẩn thận bị ngã xuống đúng không? Cuối cũng chuyện gì đã xảy ra, nói cho ta nghe.
Biết không thể gạt được Lão Thái Gia, Lăng Hàn Vũ không còn cách nào khác phải nói thật.
Vốn cho rằng Lăng Lão Thái Gia biết Hàn Thất Lục mất trí nhớ quên An Sơ Hạ, ông sẽ vì Sơ Hạ cảm thấy khổ sở, không nghĩ tới mặt ông lại hiện lên ánh mắt tràn đầy vui sướng. Dù gì cũng là ông cháu, một giây sau Lăng Hàn Vũ liền biết Lão Thái Gia vì sao cao hứng, liền vội vàng nói: Ông không nên suy nghĩ quá nhiều, sớm muộn gì Thất Lục cậu ấy cũng khôi phục lại trí nhớ thôi.
Là ông nội con, ta chỉ muốn tốt cho con thôi. Lăng Lão Thái Gia hất cằm một cái, khí thế lẫm liệt.
Hàn Thất Lục vẫn còn một giờ nữa mới đến bệnh viện, mà một tiếng đồng hồ này anh có thể thừa sức đi đến sân bay rồi quay trở lại bệnh viện rồi.
Ông à, người ở lại chỗ này chờ An Sơ Hạ ra, con phải đi đến sân bay. Nói xong Lăng Hàn Vũ xoay người chạy đi, Lăng Lão Thái Gia biết người cháu này sẽ không vô cớ mà để An Sơ Hạ lại nên cũng không ngăn cản.
Ngồi trên băng ghế bệnh viện màu xanh, Lăng Lão Thái Gia thở dài nói: Khôn Ni à, cậu nói xem khi nào ta mới có thể nhìn Hàn Vũ, đứa cháu duy nhất này kết hôn?
Một bên Khôn Ni cũng không trả lời Lăng Lão Thái Gia vấn đề dó, chẳng qua là mở miệng nhắc nhở: Hàn Vũ thiếu gia là cháu đức tôn của gia tộc, vậy...
Câu nói kế tiếp không nói ra nhưng Lăng Lão Thái Gia đã hiểu ý, nâng lên một cước liền hướng Khôn Ni bay đi: Tiểu tử thối!
Khôn Ni may mắn tránh thoát, lúng túng ho khan một tiếng, ngược lại làm cho bầu không khí dịu hẳn đi.
Lăng Hàn Vũ đi tới sân bay, thông qua quan hệ của Lăng gia mà tìm được người phụ trách sân bay, người phụ trách chạy đến chỗ Lăng Hàn Vũ, cười nịnh nọt: Hàn Vũ thiếu gia, tôi có thể giúp gì cho ngài?
Đưa cho ta camera giám sát, đoạn video từ bảy giờ đến bảy giờ rưỡi sang cho ta. Lăng Hàn Vũ vẻ Mặt nghiêm nghị nói.
Nghe Lăng Hàn Vũ nói xong, người phụ trách sân bay lộ vẻ mặt khó xử: Không có lí do thỏa đáng, không thể đem video giám sát ra ngoài...
Người phụ trách sân bay nói chuyện càng lúc càng nhó, cho đen khi nhìn Lăng Hàn Vũ híp mắt một cái liền vội vàng sửa lời nói: Bất quá nếu là cậu thì đương nhiên là không cần lí do, mời theo tôi đi bên này.
Lăng Hàn Vũ hừ lạnh một tiếng, đi theo người phụ trách. Bởi vì biết đại khái thời gian, rất nhanh tìm được đoạn bang ghi lại toàn bộ hình ảnh những gì đã xảy ra với An Sơ Hạ, Lăng Hàn Vũ sao một bản vào điện thoại di động, nhìn đồng hồ còn khoảng hai mươi phút, vội vàng chạy đến bệnh viện.
Xe thể thao mui trần vừa lái tới bệnh viên liền thấy Hàn Thất Lục đang đứng trước cổng bệnh viện gọi điện thoại, một giây sau điện thoại của Lăng Hàn Vũ vang lên.
Nhấn từ chối cuộc gọi, đậu xe xong, Lăng Hàn Vũ đi nhanh đến cổng bệnh viện.
Thấy Lăng Hàn Vũ đi tới, Hàn Thất Lục nhíu mày hỏi: Cậu kêu tôi đến bệnh viện để làm gì?
Lăng Hàn Vũ ôm lấy cổ Hàn Thất Lục, đánh anh một quyền nói: Đến nước Mỹ rồi một cú điện thoại cũng không gọi cho tôi, cậu nói đi, cậu có muốn đền bù cho tôi không.
Đền bù cho cậu? Tròng mắt Hàn Thất Lục xoay xoay Cậu muốn bản thiếu gia đến bệnh viện để hiến máu sao? Phải nói sớm chút chứ, để tôi bồi bổ.
Được rồi, nói chuyện chính đi, tôi cho cậu xem một video clip. Lăng Hàn Vũ không nhắc đến An Sơ Hạ, chỉ bậc clip trong điện thoại cho Hàn Thất Lục xem.
Toàn bộ clip không quá năm phút nhưng nhìn Hàn Thất Lục sắc mặt tái nhợt.
Thì ra là tôi đã hiểu lầm cô ấy... Hàn Thất Lục giương mát nhìn về phía Lăng Hàn Vũ, nửa mắt lại nói: Cậu không phải là đã để ý em gái tôi rồi đấy chứ?
Em gái cái đầu cậu! Lăng Hàn Vũ hung hăn nói Cậu mất đi trí nhớ mấy tháng kia, lúc đó cậu đang yêu đương cùng An Sơ Hạ, cậu cực kỳ yêu cô ấy.
Hàn Thất Lục lạnh lung nói: Cậu nói bậy bạ cái gì đó... Là cô ấy bảo cậu nói với tôi như vậy à?
Cô ấy có cần không? Lăng Hàn Vũ lắc lắc đầu nói Toàn bộ thế giới đều biết cậu và An Sơ Hạ đang yêu nhau, toàn bộ thế giới đều biết An Sơ Hạ vì cứu cậu mà suýt mất đi tính mạng của mình, cậu đúng là...