Giọng nói này không phải ai khác mà chính là Hàn Thất Lục.
Theo bản năng cô quay đầu lại, còn chưa nhìn thấy rõ ràng, Hàn Thất Lục đã ôm cô thật chặt vào lòng. Cô có thể cảm nhận được hơi thở hổn hểnh của Hàn Thất Lục, xem ra anh ta đã chạy như điên tới đây.
Anh...
Cô chạy tới đây làm gì? Tôi và Hàn quản gia bị cô dọa chết rồi! Hàn Thất Lục ôm An Sơ Hạ thật chặt, thở hổn hểnh nói: Không phải tôi bảo cô ở trong khách sạn ngoan ngoãn chờ sao?
Mặc dù không rõ chân tướng nhưng An Sơ Hạ cảm thấy hình như Hàn Thất Lục của trước kia đã trở lại. Vẫn đắm chìm trong vòng tay của Hàn Thất Lục cho đến khi nghe được một âm thanh khác. Thất Lục! Hướng Mạn Quỳ nhìn thấy Hàn Thất Lục đang ôm An Sơ Hạ, cô ta căng thẳng chạy nhanh tới kéo Hàn Thất Lục ra.
Đột nhiên Hàn Thất Lục buông An Sơ Hạ ra, An Sơ Hạ có chút không nỡ nhưng cũng không thể không cùng Hàn Thất Lục giữ chút khoảng cách bởi Hướng Mạn Quỳ quấn chặt cánh tay Hàn Thất Lục giống như tuyên bố rắng Hàn Thất Lục là của cô ta.
Tại sao em lại đến đây? Không phải anh bảo em chờ trong khách sạn sao? Hàn Thất Lục nghiêng mặt đi, ôn nhu nhìn Hướng Mạn Quỳ. Nếu như em cũng bỏ đi, anh thật không biết nên làm thế nào.
Nghe Hàn Thất Lục nói vậy, Hướng Mạn Quỳ ngẩng đầu lên hôn nhẹ vào má anh, mỉm cười nói: Em đã ở Mỹ như thế này mấy năm cũng không bị lạc. Em sẽ không để người khác phải lo lắng cho em.
Cô nói vậy là cố ý để cho An Sơ Hạ nghe, cô cắn chặt răng, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.
Hàn Thất Lục cũng không nghe được ẩn ý trong lời nói của Hướng Mạn Quỳ, để cho Hướng Mạn Quỳ gọi điện cho Hàn quản gia nói là đã tìm được An Sơ Hạ, rồi quay lại nói với An Sơ Hạ: Cô tới đây làm cái gì? Chúng tôi tìm cô đã lâu, suýt chút nữa thì báo cảnh sát luôn rồi.
An Sợ Hạ liếc nhìn Hướng Mạn Quỳ, cô không muốn giải thích bất cứ điều gì, chỉ nói: Xin lỗi đã làm cho mọi người lo lắng.
Lần sau cô không nên chạy lung tung nữa biết không? Hướng Mạn Quỳ vừa cười vừa nói với An Sơ Hạ, rồi ôm cánh tay của Hàn Thất Lục nói: Chúng ta trở về thôi, em đi bộ nãy giờ mệt lắm rồi.
Ai bảo em lại thường xuyên mang giày cao gót như vậy chi? Hàn Thất Lục làm bộ cáu giận nói, nhưng lại hỏi Hướng Mạn Quỳ: Muốn anh cõng em không?
Vậy thì tốt quá! Hướng Mạn Quỳ mừng rỡ trả lời.
An Sơ Hạ ngoan ngoãn đi theo sau lưng Hàn Thất Lục và Hướng Mạn Quỳ, trầm tư suy nghĩ, nhìn họ như vậy cô cảm thấy hốc mắt hơi cay.
Cô ở trong lòng nhẹ nhàng tự nói với mình, dơ tay phải đụng đến khuỷu tay xoa xoa vào chỗ đau gần như sắp chảy ra nước mắt, đưa tay lên một cái gượng tươi cười.
Sân bay NewYork.
Đã lâu rồi chúng ta không gặp nhau. An Sơ Hạ gọi điện thoại, Khương Viên Viên hỏi thăm An Sơ Hạ.
Vậy con nói mọi người nhanh lên để còn trở về, ta ở nhà lo lắng con, không biết chết bầm ở đâu rồi. Khương Viên Viên nói xong, nhanh tay đè lại điện thoại, quay đầu nhẹ giọng hỏi Lăng Hàn Vũ nói: Con muốn nói gì sao?
Lăng Hàn Vũ ngu ngơ một chút, rất chảnh hất mặt lên nói: Không cần đâu, con đi đây.
Khi nào xuống máy bay thì gọi mẹ! Khương Viên Viên thần tốc cúp điện thoại, chạy nhanh ra cửa: Hàn Vũ à, con không phải ở lại ăn thịt nướng với chúng ta sao?
Không được rồi. Lăng Hàn Vũ nhìn Khương Viên Viên rồi khoát tay, anh chỉ là qua lại để thăm dò tình hình của An Sơ Hạ một phen nên mới không có hứng thú ở lại ăn thịt nướng.
Bên kia biệt thự của Nam Cung Tử Phi, thời gian này họ đang ăn bữa ăn khuya. Sau khi ăn xong bữa, Nam Cung Tử Phi và Đại Hổ cùng nhau đứng ở tầng thượng trên ban công, nằm úp sấp ở trên lan can nói chuyện phiếm.
Anh có cảm thấy được, anh có thể quên được chị dâu không, từ bỏ chị ấy mà chấp nhận Mã Cách sao? Đại Hổ hút một ngụm khí, khói thuốc ở trong không khí lúc sáng lúc tối, như là phóng đại n lần đom đóm.
Nam Cung Tử Phi lắc lắc đầu trầm mặt: Không biết.
Sẽ phải rất khó để quên đi, quên một đi một người đã từng yêu rất sâu đậm, cũng không phải chuyện dễ dàng như thế. Anh ta đột nhiên có chút hối hận khi gặp được An Sơ Hạ, nếu không gặp được cô, liệu anh ta có thể dễ dàng quên được trong thời gian ngắn sao?
Chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, Đại Hổ hút một hơi thuốc, không kiên nhẫn địa đè xuống nút nghe: Gọi làm chi?!
Bên kia cũng không biết nói gì đó, Nam Cung Tử Phi nghiêng đầu qua một phen, nhìn vẻ mặt Đại Hổ có thể đoán được ngay từ đầu không kiên nhẫn rồi biến thành vui sướng, Ngay sau đó lại từ vui sướng, biến thành mừng như điên.
Tôi hỏi anh, tin tức có chính xác không? Đại Hổ ném tàn thuốc xuống đất, nhấc chân lên rồi dùng mũi chân giẫm lên đi: Nếu như tin tức không chính xác, bố đây cho ngươi về thăm ông bà!
Hình như là khẳng định được đáp án, Đại Hổ cười hô hô rồi cúp điện thoại.
Điện thoại của ai, nói cái gì mà nhìn cậu cười vẻ mặt có vẻ đắc chí lắm vậy! Nam Cung Tử Phi liếc mắt nhìn Đại Hổ, nhưng nội dung cuộc điện thoại hình như cũng không làm sao cảm thấy hứng thú mấy.
Đại Hổ đem di động thật nhanh nhét vào trong túi, tinh thần sung sướng: Là người của chúng ta ở Mỹ, bên kia nói, Hàn Thất Lục mất trí nhớ, không nhớ chị dâu là ai rồi. Còn nói, Hàn Thất Lục ở nước Mỹ đã cầu hôn Hướng Mạn Quỳ tại một cái quảng trường cao cấp rồi!
Cái gì?! Nam Cung Tử Phi rơi khói xuống đất, vẻ mặt cực kì kinh ngạc: Sơ Hạ thì sao? Cô ấy đã biết chuyện này sao?
Đại Hổ thở dài nói: Đại khái là vì chuyện này, chị dâu mới khẩn cấp muốn đi Mỹ, hiện tại không biết mới là lạ. Lúc này chị dâu nhất định cực kỳ đau lòng.
Bọn họ khi nào thì về nước. Ánh mắt Nam Cung Tử Phi trở nên thâm thúy: Tôi đem Sơ Hạ giao cho anh ta, anh ta lại dám cầu hôn cô gái khác!
Nhìn bộ dạng căm tức của Nam Cung Tử Phi, Đại Hổ liền phì cười: Vào buổi sáng ngày mai, bọn họ sẽ về đến sân bay thành phố A. Kỳ thật, cái này cũng không phải là chuyện xấu. Lão Đại, lúc này chị dâu cần nhất là an ủi, cũng chỉ có lúc này, chị dâu mới có thể phát hiện người yêu chị ấy nhất là lão Đại!
Thực chất nghĩ muốn đưa nước hoa quả vào nhưng Mã Cách lại đứng ngay tại chỗ, cô ta nhẹ tay muốn mở cửa thủy tinh rồi đóng lại, suy nghĩ thay đổi ngàn vạn thứ sao đó, khóe miệng cong lên, lộ ra bộ mặt tươi cười, đẩy cửa thủy tinh ra ban công, bưng đĩa trái cây tiến vào.
Lão Đại, Đại Hổ ca, ăn trái cây thôi. Mã Cách bưng hoa quả mang theo giọng nói thoải mái đi lên phía trước, nhẹ nhàng đem cái đĩa đặt ở trên bàn tròn.
Đại Hổ ho nhẹ một tiếng, cầm lấy một quả nhét vào trong miệng, mơ hồ không rõ nói: Dù sao lão Đại à, em đã nói rồi đó chính anh nghĩ lại đi!
Nói xong hết lời, Đại Hổ cũng không ở lại, xoay người rời khỏi ban công.
Lão Đại, anh không ăn hoa quả sao? Em mới vừa rửa xong. Mã Cách đem đĩa trái cây trên bàn bước đến trước mặt Nam Cung Tử Phi, anh ta lúc này mới cầm một miếng, tượng trưng ăn một cái.
Về sau gọi tôi là Tử Phi thì được rồi.
Nghe được Nam Cung Tử Phi nói như vậy, Mã Cách vui sướng hỏi lại: Thật sự có thể gọi như vậy sao?
Ừm. Nam Cung Tử Phi gật gật đầu, ngẩng đầu nhìn trên trời, tối hôm nay không có sao, dự báo thời tiết nói là sẽ có trời mưa, đại khái lần này dự báo thời tiết thực sự là đúng?
Tử Phi... Chỉ là một cái tên, lại làm tim của Mã Cách đập loạn nhịp, cô cẩn thận nhìn Nam Cung Tử Phi rồi liếc mắt một cái hỏi: Buổi chiều anh nói, tối ngày mai sau khi tan học đưa em đi chơi bowling phải không? Có thể đi sao?
Hình như là có chuyện như vậy, anh coi Mã Cách là một người nhàm chán ở nhà, liền thuận miệng nói.
Có thể. Nam Cung Tử Phi gật gật đầu trả lời.
Vậy anh không cần mang tôi đi chơi bowling, dù sao tôi cũng không thích chơi. Anh cùng em đi dạo phố được rồi? Mã Cách hơi có chút khẩn trương hỏi han, đôi mắt thật cẩn thận nhìn Nam Cung Tử Phi, sợ anh đột nhiên liền không kiên nhẫn rời khỏi.
Lần này Nam Cung Tử Phi trái lại không có một chút bộ dạng không vừa ý, gật nhẹ đầu rồi từ túi quần lấy ra một cái hộp thuốc nhỏ, nâng tay đưa cho Mã Cách: Ban ngày nên đưa cho cô, chuyện kia thật không ngờ, cô hiện tại đi uống đi.
Nam Cung Tử Phi nói xong, nhấc chân rời khỏi ban công.
Tiếp theo ban công trên sàn trang sàn nhà đèn, cô xem mặt chữ trên hòm, Tả khuyết đồng ý có thai đồng phiến . Tuy nhiên tên này cô chưa có nghe qua, nhưng cho dù là người đần độn, cũng biết đây là công dụng tránh thai.