Cô thực sự không nên kích động. Cô muốn đứng dậy, nhưng lập tức có người giữ cô lại khiến cho cô không có khả năng nhúc nhích.
Thiếu phu nhân cô trước tiên đừng kích động, nghe chúng tôi nói. Nữ bác sỹ kia nói: Hiện tại đang là thời điểm rạng sáng, Hàn phu nhân cùng Chủ tịch Hàn hơn mười một giờ thời mới bắt đầu về Hàn gia. Cô yên tâm, sáng sớm ngày mai Hàn phu nhân sẽ tới thăm cô ngay. Tại cô mê man mấy hôm nay, Hàn phu nhân thật sự mỗi ngày đều tới bệnh viện ngồi bên cạnh gọi tên của cô.
Một bác sỹ khác cũng tiếp lời: Đúng thế, ngay cả chủ tịch Hàn bận rộn như vậy, xử lý xong công vụ sau đó liền đến bệnh viện xem tình hình của cô.
Đúng vậy, còn có người bạn học. Nhưng chúng tôi sợ quá nhiều người ở đây gây trở ngại đến việc hồi phục thân thể của cô, cho không để cho bọn họ tới thăm cô. Nhưng hiện tại tốt rồi, cô đã tỉnh lại, đợi thương thế trên người hồi phục lại thì có thể trở về. Bác sỹ trẻ tuổi nhất đứng trong bọn họ nói.
Các người buông ra trước. An Sơ Hạ nhíu mày đau đớn khi đi tìm Hàn Thất Lục bị nhiều loại cây, cắt hoặc cứa, đâm vào toàn thân lại bị bọn họ đụng trúng vào.
Mấy người kia đang giữ An Sơ Hạ vội vàng buông tay cô ra, sợ sẽ làm đau cô.
Xin tha thứ cho sai lầm của chúng tôi. Một y tá nhìn cực kỳ nghiêm túc nói: Cô hiện tại không thể kích động, có vấn đề gì xin ngày mai chính tôi sẽ hỏi lại Hàn phu nhân đi. Xảy ra sơ suất gì, mấy mạng nhỏ chúng tôi đền không nổi.
Y tá này xem ra tính tình không tốt, bên cạnh có người vội vàng nháy mắt ý muốn nói y tá kia nói chuyện bình tĩnh lại.
Thật xin lỗi. An Sơ Hạ chân thành tha thiết nhận lỗi: Thật xin lỗi đã gây phiền toái cho mọi người, có chuyện gì, ngày mai tôi hỏi lại mẹ tôi là được.
Cô có thể nghĩ như vậy thật sự là tốt quá. Vị y tá kia nói: Cô có đói bụng hay không? Đã ngủ bốn ngày liền, chỉ dựa vào dinh dưỡng từ việc chuyền dịch khẳng định là không hồi phục lại kịp, chúng tôi đi chuẩn bị cho cô chén cháo trứng thịt viên. Lúc này không được ăn đồ có chứa dầu mỡ, nếu không dạ dày sẽ không chịu nổi.
Hiện tại An Sơ Hạ không hề cảm thấy đói, trong đầu toàn bộ chỉ muốn biết tình hình của Hàn Thất Lục, nhưng vừa rồi nghe y tá kia nói như vậy. Cô tốt nhất cũng không nên tiếp tục hỏi. Hiện tại, nghe y tá nói như vậy, dạ dày cô mà bắt đầu cảm thấy đói. Thiếu chút nữa bụng réo lên rồi.
Chúng tôi đi ra ngoài trước, tiểu Huệ, cô ở lại chăm sóc Thiếu phu nhân đi. Rất nhanh, mọi người đều ra khỏi phòng bệnh.
Y tá tên tiểu Huệ kia nhanh chóng bưng tới một chén cháo thịt viên trứng bắc thảo, An Sơ Hạ hai ba lần liền giải quyết hết, cô còn muốn ăn thêm một chén lại bị từ chối không thương tiếc. Nghe giải thích là ba bốn ngày không ăn uống gì, không thể lập tức ăn quá nhiều.
Cuối cùng truyền dịch xong xuôi, An Sơ Hạ nói là có người nhìn cô ngủ không được, vì thế bảo tiểu Huệ đi ra ngoài. Vừa lúc cửa phòng bệnh đóng lại, An Sơ Hạ lập tức ngồi dậy, thời điểm chân vừa chạm đấy, cô theo phản xạ rụt chân về. Bởi vì chân cô thật sự đau khủng khiếp. Có lẽ do lúc trước đi bộ trên đường quá lâu chân bị sưng phồng lên và rách ra. Cô khẽ cắn môi, vẫn cố đi dép kéo lê từng bước dưới đất.
Đi đến phía trước cửa sổ, An Sơ Hạ một tay kéo bức màn che lên. Ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào, cảnh vật trong mắt đều ngủ say dưới ánh trăng mờ. Trên đường phố thật dài đôi lúc có một hai chiếc xe phóng qua, rất nhanh biến mất sau tầm mắt.
Không biết tại sao, hiện tại cô cảm thấy chính mình không hoà hợp với thế giới này.
Còn Hàn Thất Lục, không biết anh thế nào rồi... Anh nhất định không thể...
Không dám nghĩ tiếp, An Sơ Hạ rời cửa sổ quay lại nằm trên giường bệnh. Có lẽ do cơ thể vẫn đang cực kỳ mệt mỏi, không bao lâu sau liền chìm vào giấc ngủ...