Hàn quản gia vừa đi ra khỏi phòng khách, An Sơ Hạ liền muốn đi theo ra ngoài, đột nhiên nhớ tới lần này trở về còn có chính sự muốn làm. Tình huống của hôm nay phát triển một chút, cô đã không có biện pháp ứng phó với lời của Khương Viên Viên, cứ như vậy, cũng chỉ có thế tới đâu hay tới đó, thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng.
Thu hồi bước chân, cô quay người lại, chạm vào ngực cứng rắn của Hàn Thất Lục. Anh hơi sững sờ, ngay sau đó không có ý tốt cười rộ lên: Thế nào? Yêu thương nhung nhớ?
Yêu thương nhung nhớ? Tôi khinh! An Sơ Hạ hung hăng đưa mắt trừng liếc anh, sau đó vòng qua anh đi tới chỗ Khương Viên Viên phía trước mặt. Khương Viên Viên đang ăn đùi gà, thấy cô vòng trở lại, nháy mắt một cái, bộ dạng này miễn bàn có bao nhiêu đáng yêu.
Kỳ thực mà nói, Khương Viên Viên lớn lên rõ ràng quá xinh đẹp, tuy rằng luôn có dáng vẻ trẻ con, nhưng chỉ trang điểm một chút, làm một chút kiểu tóc,là sẽ tràn đầy khí chất của nữ minh tinh!
Làn da kia, chậc chậc chậc, nhìn rất hài hòa!
Bất quá, hiện tại cũng không phải là để xúc động. An Sơ Hạ âm thầm cho mình một chưởng, ngược lại hơi lúng túng nói rằng: Dì, con cần dì gọi điện thoại giúp cho con.
Uhm uhm? Uhm uhm uhm uhm!!! Bởi bà hiện tại đang ăn đùi gà, phát âm khôn grõ, khiến An Sơ Hạ nghe không hiểu. Vì vậy, Khương Viên Viên thẳng thắn buông đùi gà lặp lại một lần: Con vừa gọi dì, sao không gọi là mẹ?
An Sơ Hạ sửng sốt, không để ý bên bên cạnh Ba Tát Lệ ngoái đầu lại ánh mắt hung ác, cô cứng ngắt mỉm cười, không nề hà kêu lên: Mẹ, con xin mẹ đừng làm rối lên, con hiện tại không có thời gian.
Thấy giọng của An Sơ Hạ có chút không vui, Khương Viên Viên liền không còn truy cứu tiếp nữa. Kết quả, nữ giúp việc đứng bên cạnh đưa khăn tay tới, lau mỡ trên khóe miệng và tay một cách tao nhã, lên tiếng hỏi han: Nói đi, có chuyện gì cần mẹ làm, mẹ lập tức phái người đi làm! Dù lên núi đao xuống biển lửa cũng sẽ vì Sơ Hạ của chúng ta mà làm tốt!
Lúc này, Ba Tát Lệ đã ăn xong rồi, trực tiếp cầm lấy khăn tay trên bàn lau khóe miệng, ưu nhã đứng lên đi tới bên Hàn Thất Lục. Cô ta vừa định kéo tay của Hàn Thất Lục giống như con bạch tuộc quấn lấy anh, nhưng không ngờ đến, bị Hàn Thất Lục giật lại một cái: Tôi không thích người khác dựa vào tôi quá gần.
Thái độ lúc này của Hàn Thất Lục so với vừa rồi đối với thái độ An Sơ Hạ không cẩn thận đụng vào hoàn toàn khác biệt, cách xa vạn dặm. Không, hoàn toàn không chỉ như cách xa vạn dặm. Đại khái như từ trái đất đến mặt trời, khoảng cách xa như vậy....
Thất Lục... Trán Ba Tát Lệ hơi nhăn lại, một đôi mắt đẹp lập tức bị một tầng sương bao phủ, mắt tầng sương kia sẽ biến thành nước mắt chảy ra viền mắt, Hàn Thất Lục lại quay đầu đi, không nhìn Ba Tát Lệ nữa.
___________bên kia______________
An Sơ Hạ đang cùng Khương Viên Viên tiếp tục vừa mới đối thoại.
Kỳ thực cũng không có chuyện gì lớn. Hơn nữa con tuyệt đối sẽ không để cho mẹ lên núi đao xuống biển lửa đâu. An Sơ Hạ kiên định nhìn Khương Viên Viên liếc mắt, tiếp tục nói: Tuần sau Tư Đế Lan yêu cầu triển khai một... Cái gì hoạt động dã ngoại đại mạo hiểm, cái này dì biết không?
Thấy cô nói như vậy, Khương Viên Viên cái đầu nghiêng nghiêng, gật gật đầu nói: Cái này mẹ cũng biết đến. Đây là lệ cũ của Tư Đế Lan. Bất quá lần trước Thất Lục nói sẽ không đi tham gia, làm sao vậy, đột nhiên nhắc tới chuyện này?