Vì vậy, rất hợp lúc nói câu: Thất Lục đại thiếu gia, anh cũng đừng nên quên thân phận của mình. Sau đó, khi sắc mặt của anh biến hóa, cô đã xoay người, đến gần Ba Tát Lê
̣ ---
Bên cạnh chiếc xe. Đi thoáng qua Ba Tát Lệ, rõ ràng cô nghe rõ Ba Tát Lệ tự nói với chính mình: An Sơ Hạ, Thất Lục, anh ấy là của too! Những lời này, hình như Mạc Hân Vi cũng đã nói qua với cô rồi.
----
Mặc dù cô có dùng loại phương pháp nào chăng nữa, cũng đừng mơ tưởng lấy được lòng Thất Lục của tôi! Bởi vì... Anh ấy là của tôi! Quả nhiên những người này đều là cùng một thuyền đi? Nói dọa hơi chút sợ hãi có lẽ được rồi, trái tim bé nhỏ của cô đúng là vẫn nên cẩn thận thì hơn. Bất quá không thể nói là... Tất cả những điều này hết thảy đều không hề liên quan đến cô.
An Sơ Hạ chỉ tạm dừng bước chân của mình, quay lại để lộ ra một nụ cười rực rỡ, nhàn nhạt trả lời nhưng chỉ có Ba Tát Lệ có thể nghe được: Đúng, anh ta là của cô. Bây giờ, hài lòng chưa? Cô bĩu môi, vẻ mặt thờ ơ mở cửa xe, khom vưng ngồi vào chỗ ngồi phía sau xe.
Thiếu phu nhân, xin cô rộng lượng bỏ qua cho, phu nhân nói... Cô tiểu thư Ba Tát Lệ này sớm muộn cũng phải đi, nhưng không thể tha thứ được, lần này cô ta lại làm cô ủy khuất.
Ý tứ trong lời nói này lại quá rõ ràng, bất quá, Khương Viên Viên đứng về phía cô. An Sơ Hạ hơi sốc, nhìn về phía chỗ tài xế ngồi là Hàn quản gia, không có trả lời, chỉ là ánh mắt trống rỗng cúi đầu nhìn xuống, càng không ngừng khuấy động các ngón tay của mình.
Trong lòng cô suy nghĩ, rốt cuộc không nên nghe theo lời Khương Viên Viên nói, chờ ký xong dự án hợp tác lần này rồi, Ba Tát Lệ sẽ đi, cô cũng sẽ không trở lại Hàn Gia? Cô bắt đầu do dự một lần nữa, từ lúc mới bắt đầu kiên định, đến bây đờ lại do dự, thậm chí có thể thay đổi nhanh như vậy.
Trong khi đó, bên ngoài xe Ba Tát Lệ nhanh chóng bước đến chỗ Hàn Thất Lục đang đứng ngây ngốc ở đó, trước mặt không vui nói rằng: Thất Lục, lúc đó anh đợi cô ta hay đợi em? Còn nữa, anh vì sao lúc xuống xe không cho em xuống xe theo, anh đi theo em mà...