Tiêu Minh Lạc sửng sốt, hóa ra An Sơ Hạ lúc nào cũng đáng yêu như vậy sao? Bất quá lại nói tiếp, cô trước còn nói muốn đi làm công ở Hàn gia. Lẽ nào rất thiếu tiền?
Ái chà! Mặc kệ! Tiền là vật ngoài thân. Nhắm mắt lại, vươn một ngón tay: Một trăm vạn, hoặc nhiều hơn nữa!
Gần đây anh đang bị khủng hoảng kinh tế, cũng không thể thêm tiền. Chỉ là anh cũng không ngốc, sẽ để số tiền này cho tới khi cô và Hàn Thất Lục hoà thuận lại, anh sẽ trả lại cả vốn lẫn lời cho Thất Lục.
Hợp tác vui vẻ cô cười vui vẻ, Vậy lúc đó muốn tôi làm như thế nào. Tôi sẽ chạy về chuẩn bị.
Tiêu Minh Lạc nhún vai nói: Đi thong thả không tiễn, lúc đó tôi tìm anh thì anh chắc chắn phải phối hợp
Buổi trưa hôm nay tan học anh sẽ hẹn cô ra gặp mặt, bây giờ còn rất sớm, nên anh không vội.
Được tôi sẽ giúp có một điều kiện là phiền anh lên phòng y tế, có một nữ sinh cô ấy là bạn của tôi, nếu được, có thể nhờ anh đưa cô ấy về nhà hộ tôi.
Tiêu Minh lạc không nói gì liền đáp ứng. Không phải chỉ là đưa cô ta về thôi mà. Huống chi nữ sinh kia hình như chơi rất khá.... Chí ít thoạt nhìn không mê giai, đây cũng chơi đẹp!
Thấy Tiêu Minh Lạc đồng ý, An Sơ Hạ yên lòng đi ra khỏi quán nước, tiến về phía phòng họp.
Nhìn xuống điện thoại di động, thầy giáo bảo phải đến lớp cho đúng giờ. Còn mười phút nữa không được chậm trễ. Thấy vậy cô liền chạy vội, bỗng điên thoại rung lên... là Hàn Thất Lục.
Cầm điện thoại lên đột nhiên cô cảm thấy căng thẳng, có vẻ hoảng hốt. Do dự không biết có nên nghe hay không? Tại sao anh ta lại gọi lúc này cơ chứ.. Không lẽ chuyện gì quan trọng? Không được, nếu muốn phân rõ quan hệ, như vậy cuộc điện thoại này không thể nghe...
Nhắm mắt, cắn răng cô quyết định từ chối cuộc gọi này thế nhưng cô lại không có đè xuống nút tắt, liền đi lên lớp, điện thoại không còn rung nữa. Hàn Thất Lục cũng không gọi lại nữa, cô cảm thấy thật dễ chịu. Thế nhưng vì sao lại có cảm giác buồn.
'Chẳng lẽ mình điên rồi'. Như người mất hồn ngồi xuống ghế. Phi Lệ Á thấy vậy hỏi: Sơ Hạ tỷ thế, Tiểu Nam xảy ra chuyện gì à? Sao trông tỷ vô hồn thế?
Cô vừa thấy An Sơ Hạ đọc một quyển sách để giết thời gian mà sắc mặt lại không ổn chút nào, chắc chắn Tiểu Nam xảy ra chuyện rồi, hiện tại cô với bộ dang này khiến cho Phi Lệ A càng thêm lo.
Đáy mặt cô gợi chút tâm trạng, cô thoáng cười nói Tớ không sao, cậu không cần lo, Tiểu Nam chỉ là đi làm chuyện nhàm chán. Tở chỉ lo thành tích lớp mình thôi.
Nghe vậy Phỉ Lợi Á mới an lòng, đúng lúc chủ nhiệm bước vào lớp.
Mới vừa thi xong kì thi trắc nghiệm, chắc các em đã làm bài tốt và làm hết sức mình đúng không?
Đáp lại chủ nhiệm đó là câu: Đó là đương nhiên.
Từ bé đây là bài tốt nhất của tôi.
Bọn em không để thầy thất vọng đâu.
Nghe mọi người nói vậy, An Sơ Hạ trong lòng có ổn định lại. Đem điều không vui ẩn dấu vào sâu trong lòng.
Tuy là như thế, nhưng là mọi người cũng không thể buông lỏng luôn được. Sau kì thi này, vẫn cần phải dốc hết sức học tập!
Vâng Cả lớp đồng thanh.
Còn một việc, đó chính là về Tư Đế Lan mỗi năm một lần, có hoạt động 'dã ngoại Đại Thám Hiểm '... Chủ nhiệm lớp đang chuẩn bị tiếp tục nói, ở cửa liền xuất hiện một người thu hút mọi tầm mắt, kể cả chủ nhiệm lớp...