Hoàn Tử là tuyệt đối không có khả năng dùng loại sự tình này lừa gạt Mạc Hân Vi, trừ phi cô ta thật không muốn sống nữa rồi. Nếu lời Hoàn Tử nói đích thị thật sự, như thế... An Sơ Hạ rốt cuộc là sao? là chuyện gì xảy ra? Đầu lập tức khó hiểu, cầm lấy hộp bút quăng ra, đứng lên lớn tiếng nói: Ầm ĩ chết đi được! Không nghe được có chuông vào lớp sao?!
Cả lớp lập tức yên tĩnh trở lại, không ai rảnh rỗi không có việc gì đi trêu chọc đại tỷ trường học - - Mạc Hân Vi. An Sơ Hạ liền là một ví dụ tốt, bởi vì chọc Mạc Hân Vi mà bị phạt chạy hơn mười vòng quanh sân thể dục. Dù người không phục có rất nhiều, nhưng không người nào nguyện ý đâm đầu vào chỗ chết mà chống lại cô ta.
Đại tiểu thư a, chị phát cáu cái gì a! Theo em thấy, chúng ta hiện tại đi xem thử nữ sinh ngoại quốc kia đi. Xem ra mới đến, nên là không biết chuyện rồi. Hoàn Tử mới vừa nói xong, đại não đã bị Mạc Hân Vi lấy thước gõ một phen.
Căm tức trừng mắt nhìn Hoàn Tử liếc một cái cô ta chợt nhíu mày, quỷ dị nói: Hiện tại không cần đến đó tìm nữ sinh kia hỏi, cô thích thì đi đi. Tôi đây không điên như vậy? Việc cấp bách, là chứng minh tính chân thật của chyện này!
Hoàn Tử liền chắp tay lại, trong ánh mắt tràn đầy kính nể: Ý của tỷ là... Tìm An Sơ Hạ? Ôi tỷ xem em gần đây đầu óc như thế nào càng ngày càng mất linh hoạt thế nay?
Khóe miệng hơi hơi gợi lên: Cô căn bản thân đầu óc bình thường cũng không ra làm sao. Đi!
Lúc đi ra khỏi phòng học vừa lúc đụng mặt chủ nhiệm lớp đi vào, Hoàn Tử cuống quít ngồi xổm xuống giúp cô giáo nhặt lại tài liệu. Cũng không phải cô ta sợ vị cô giáo này, mà là hiệu trưởng đang đi ở hành lang. Đợi hiệu trưởng đi ra phía sau, Hoàn Tử liền đứng lên đem tài liệu đẩy vào người cho chủ nhiệm lớp sau đó quay đầu nói với Mạc Hân Vi: Hân Vi tỷ, cô ta kìa! Theo hướng Hoàn Tử nói nhìn qua đi, vừa lúc vô tình thấy hiệu trưởng nói chuyện với nữ sinh quay mặt. Chủ nhiệm lớp tự nhận xui xẻo đi tiến lên một bước: Hai cô không có nhìn đến hiệu trưởng đi qua sao? Cũng không biết thu mắt nhìn...
Ta nói cô giáo à, hiệu trưởng đều đã đi qua người mới đứng dậy sao? Là học theo người thôi! Mạc Hân Vi khinh thường nhìn vỗ vỗ vai chủ nhiệm lớp, sau đó kinh ngạc nhìn chằm chằm chủ nhiệm lớp xem: Ôi trời, cô à! Người nên đi chăm sóc da rồi! Này trên mặt nếp nhăn nơi khoé mắt đều đã xuất hiện rồi!
Hả... Phải không? Chủ nhiệm lớp kích động rờ rờ xoa khóe mắt mình, vẻ mặt mày chau mặt ủ.
Chỉ thấy Mạc Hân Vi chậm rì rì từ trong túi áo lấy ra một thẻ đưa tới, mặt mỉm cười nói: Này tấm a, là thẻ VIP, ssi thăm sóc da miễn phí, người cất kỹ. Chỉ cần dùng thẻ này tại bất cứ chi nhánh nào của nhà ta đều có thể sử dụng.
Gia đình nhà Mạc Hân Vi chủ yếu kinh doanh đồ trang điểm, có rất nhiều trung tâm làm đẹp, nổi tiếng thế giới. Mặt khác nhắc tới mới nói, mẹ Mạc Hân Vi là người pháp, lúc ba tuổi đã trở thành minh tinh điện ảnh. Bởi vậy cô ta cũng kế thừa mẹ mình bề ngoài quyến rũ xinh đẹp.
Nhanh chóng đem thẻ cất vào trong túi,nhìn theo hướng bóng dáng Mạc Hân Vi cùng Hoàn Tử, chủ nhiệm lớp lắc đầu bất đắc dĩ thở dài một tiếng. Họ có học hay không cũng không phải là chuyện của cô, tại Tư Đế Lan, làm giáo viên chỉ cần trông coi chính mình thì tốt rồi, không nên quản học sinh, các giáo viên Tư Đế Lan đều đã biết đến quy tắc ngầm này.
Hân Vi tỷ, tỷ sao lại đưa thẻ cho cô giáo? Dù sao cô ấy cũng không dám tái nói thêm cái gì. Hoàn Tử hờn giận nhìn Mạc Hân Vi, lúc trước cô phải van nài xin xỏ không biết bao lâu Mạc Hân Vi mới có thể lấy cho một cái thẻ đó nha!