Tại cửa lớn của Hàn gia, mấy chiếc xe công vụ màu đen sang trọng xếp hàng ngay ngắn. Lăng Hàn Vũ cho đám thuộc hạ mặc đồng phục cảnh sát xếp ngay ngắn trật tự tiếp nhận hành lý từ nhóm nữ giúp việc của Hàn gia di chuyển ra phía sau xe công vụ.
Vốn dĩ An Sơ Hạ chỉ định đem vài bộ quần áo là được, kết quả Khương Viên Viên vẫn bắt cô đem tất cả quần áo treo trong tủ mang đi, lại còn nói cô đánh chết cũng không được mặc quần áo do Lăng gia chuẩn bị, nói là đồ của cô chỉ có thể do bà chuẩn bị. Cô tìm không thấy lý do cự tuyệt, đành phải đồng ý rồi.
Kỳ quái, Bản Bút Ký của ta làm sao mà còn chưa đem ra? An Sơ Hạ nghi hoặc nhìn hướng đại sảnh, rõ ràng cố ý giao cho một nữ giúp việc đem tới. Đã đến Lăng gia ở nhờ rồi không thể dùng luôn máy tính của Lăng gia lên mạng viết tiểu thuyết chứ, vốn dĩ cũng đã rất ngại rồi.
Nghe thấy An Sơ Hạ nói, Lăng Hàn Vũ đi đến bên người cô nhìn cô một cái nói: Tôi nói tiểu thư nhé, cô nghĩ Lăng gia chúng tôi là thâm sơn cùng cốc hay là cái gì rất cổ kính sao? Chỉ Bản Bút Ký mà nói, tôi bảo cho bọn họ mua mấy chục cái đủ loại kiểu dáng cho cô dùng thử, lên xe đi, một chuyến đến Lăng gia.
Liếc nhẹ một phen cô thấy Lăng Hàn Vũ đã không còn kiên nhẫn, nhìn truyện tranh trong tay cậu ta mà không có tâm trạng để đọc cô nhẹ giọng nói: BOSS đại nhân, nếu anh mà còn thúc giục tôi, tôi liền đem chuyện anh là GAY mà nói ra!
Khuôn mặt cậu ta bộ dạng méo mó, cô đến giờ vẫn ngu ngốc nghĩ rằng anh là GAY sao? Chết tiệt! Từ nhỏ bị đánh tới cậu ta còn chưa từng tức giận như vậy! Vừa muốn nói lại cái gì đó liền nhìn thấy một nữ giúp việc ôm một notebook vẻ mặt ủy khuất đã chạy tới, nhìn kỹ mà nói còn có thể phát hiện khóe mắt cô ấy có chút ẩm ướt.
An Sơ Hạ không phải là loại người đặc biệt thông minh, liếc thấy xuất nữ giúp việc khác thường, lúc nữ giúp việc đem Bản Bút Ký giao cho thủ hạ phía sau của Lăng Hàn Vũ, Cô liền kéo nữ giúp việc ra nơi khác nghi hoặc hỏi han: Làm sao vậy? CÓ người khi dễ bộ dạng của cô sao, hay có phải hay không Hàn quản gia giáo huấn cô đúng không hả? Nữ giúp việc cuống quít lắc đầu, nước mắt giống rớt tuyến trân châu một dạng lưu lại. Một cái phương diện là vì không nỡ An Sơ Hạ, cái kia phương diện là muốn đòi hung hăng địa chỉnh một phen cái kia cao ngạo tự đại Ba Tát Lệ tiểu thư.
Đây là làm sao vậy? Khương Viên Viên luôn luôn là bảo vệ hạ nhân nhân, tuy nhiên bình thường một bộ ầm ầm ĩ ĩ bộ dáng, nhưng nếu là nhìn đến hạ nhân ủy khuất cũng sẽ cực kỳ quan tâm. Mới vừa xem xét hoàn còn có không cần mang gì đó trở về liền thấy nữ giúp việc tiểu Hà một bộ muốn khóc xuất lai bộ dáng.
Phu nhân, thiếu phu nhân, đều đã là vì... liên quan tới Ba Tát Lệ tiểu thư. Tiểu Hà nói xong một câu, lập tức khiến Khương Viên Viên chú ý. Bà bước đi lên tiền kéo qua tiểu Hà, biểu hiện tức giận nhìn tiểu Hà hỏi: Làm sao vậy? Cô ta đánh cô sao?
Tiểu Hà lại lắc đầu, hít hít cái mũi mới tiếp tục nói: Bởi vì tiểu Hà nói muốn trước đem Bản Bút Ký mang ra cho thiếu phu nhân khiến cho Ba Tát Lệ tiểu thư tức giận, kết quả nàng liền... Liền đem Bản Bút Ký của thiếu phu nhân ném xuống đất. Không những vậy, mà còn, Ba Tát Lệ tiểu thư cô ấy còn mắng Hàn quản gia, tôi là uỷ khuất thay cho Hàn quản gia cùng thiếu phu nhân. Dựa vào cái gì cô ta đột nhiên vào đây rồi đối xử với chúng tôi...
Đủ rồi! Hàn Thất Lục ra tiếng ngăn lại: Chuyện này dừng ở đây, tôi nói rồi, ghét nhất bị bọn hạ nhân nói huyên thuyên ở sau lưng!
Gặp Hàn Thất Lục nói như vậy Khương Viên Viên nhất thời khó chịu, hai tay chống nạnh cau mày hướng Hàn Thất Lục lớn tiếng nói: Nói huyên thuyên hay nói rõ sự thật con cũng phân biệt rõ được sao? Hàn quản gia tại đã làm tại Hàn gia bao nhiêu năm, mẹ cũng chưa thể lớn tiếng đối với Hàn quản gia, vậy mà cô ta cư nhiên dám...