Điều chỉnh tốt lại cảm xúc, mới đi đến phòng ngủ Khương Viên Viên. Thấy hai tay cô trống trơn, Khương Viên Viên không khỏi nghi hoặc hỏi: Không phải nói đi lấy Bản Bút Ký chúng ta hai chúng ta cùng làm sao? Đúng là, Bản Bút Ký đâu?
Buồn rầu nhíu nhíu mày, cô lại quên mất chuyện này rồi! Khẽ cắn môi dưới, cô ra vẻ thoải mái mà đóng lại của phòng ngủ, đi tới trước giường Khương Viên Viên ngồi xuống: Conthấy thời gian quá muộn, trễ quá ngày mai chúng ta sẽ dậy không nổi đâu.
Nói cũng đúng. Khương Viên Viên gật gật đầu: Vậy chúng ta tắt đèn tán dóc một hồi đi!
Thật may mắn, lúc này Khương Viên Viên không nói với cô cái gì Nhật Bản a, đảo Điếu Ngư gì gì đó. Mà là nói cô đi Lăng gia không cần quá câu nệ, phải được thường gọi điện thoại trở về. Nói xong nói xong, Khương Viên Viên liền ngủ thiếp đi.
Nhàn nhạt nhếch miệng cười, ở trong lòng nhẹ nhàng nói một câu: 'Cám ơn người, mẹ.'
Ngày hôm sau rất nhanh liền đến đến, mặc đồng phục Tư Đế Lan, trong nháy mắt đó cô lại cảm thấy được có chút hoảng hốt. Vì cái gì lại có loại có cảm giác rất khổ sở này? Khương Viên Viên cũng sớm đã rời giường, cô đi ra khỏi phòng ngủ liền đến đại sảnh, lúc nhìn đến Ba Tát Lệ đang ngồi ở chỗ kia cùng Hàn Thất Lục vui vẻ ăn bữa sáng.
Nắm thật chặt áo, cô mới vừa đi tiếp Khương Viên Viên liền từ trong phòng bếp đi ra, vẻ mặt khẽ cười nói: Bảo bối tiểu Sơ Hạ, hôm nay này, ta lại muốn dậy sớm làm bữa sáng cho con..., muốn cảm ơn tấm lòng của ta thì mau ăn hết đi.
An Sơ Hạ gật đầu, ngồi xuống một chỗ trống. Vừa lúc ngồi ở chỗ hơi đối diệnHàn Thất Lục, mà Ba Tát Lệ lại ngồi chỗ đối diện mặt cô. Nhìn đến An Sơ Hạ trong mắt cô ta hiện lên một tia chán ghét, nhưng cũng chỉ là như thế một cái chớp mắt. Cong khóe miệng lên cười nói với An Sơ Hạ: Về sau nhờ cô chiếu cố nhiều hơn, tiểu học muội. Cô lúc này mới chú ý tới Ba Tát Lệ mặc đồng phục học viện Tư Đế Lan. Chân mày lập tức liền nhăn lại, này con nhỏ đáng ghét này cũng học Tư Đế Lan? Chết tiệt.....
Còn có cái gì học muội, ngươi muội đi! Không hờn giận nheo lại mắt, đánh giá Ba Tát Lệ, nhẹ giọng nói: Tạo sao đi học ở Trung Quốc, xin hỏi cô nghe hiểu được giáo viên nói cái gì sao?
Ba Tát Lệ sắc mặt sa sầm xuống, chỉ nói câu: Điểm này không cần học muội cô lo lắng, Thất Lục sẽ giúp tôi học bù.
Phụt... Cô mới vừa ngậm sữa trong miệng đột nhiên liền phun ở trên bàn. Một bên Hàn quản gia phối hợp liền cầm khăn tay đưa cho cô lại lui trở lại một bên, lau khóe miệng một chút, An Sơ Hạ trong mắt tràn đầy ý cười: Uh'm, như thế phải học tập thật giỏi a, học tỷ.
Để cho người toàn đủ điểm đậu dạy bù cho cô, Ba Tát Lệ, cô thật đúng là hài hước.
Hàn Thất Lục đương nhiên biết cô vì cái gì đột nhiên phun sữa, con ngươi không khỏi có tia ôn nhu. Anh có mười phần nắm chắc, An Sơ Hạ cuối cùng sẽ tìm đến anh. Cho dù không nói xin lỗi, chỉ cần cô tìm đến anh, như thế anh tất cả sẽ cái gì đều đã không so đo. Dù sao anh vốn dĩ là người rất rộng lượng. =.=
Ba Tát Lệ cũng không biết Hàn Thất Lục mỗi lần thi đều chỉ đủ điểm đậu, tự nhiên là đối An Sơ Hạ cảm thấy nghi hoặc. Ngữ khí khinh miệt nói với An Sơ Hạ: Làm sao có thể đem sữa phun ở trên bàn, này động tác cũng quá...
Ta cảm thấy được Ba Tát Lệ tiểu thư, cô vẫn lại là trước quan tâm bản thân đi. Tiểu Sơ Hạ nhà của chúng ta không tới phiên người nào phê bình, khoa tay múa chân. Khương Viên Viên đúng lúc lên tiếng, nói xong lại vẫn hung hăng trừng mắt nhìn Ba Tát Lệ liếc một cái.
Lúc này, một người hầu vội vội vàng vàng chạy vào, tới chỗ Hàn quản gia bên tai nhẹ giọng nói mấy câu liền lui về phía sau vài bước, lại đi ra ngoài. Hàn quản gia nhìn An Sơ Hạ đang ăn, thu hồi ánh mắt một lần nữa cúi đầu, dáng vẻ muốn nói lại thôi.