Ngẩng đầu, cô vô cùng dịu dàng thục nữ cười với Ba Tát Lệ. Mà Ba Tát Lệ đang tươi cười lại nhìn thấy An Sơ Hạ lập tức ngây dại, đồ cầm trong tay đều rơi xuống đất, phát ra tiếng động lớn.
Cô... Cô tại sao lại ở đây? Ba Tát Lệ chỉ vào An Sơ Hạ, trong mắt tràn đầy phẫn hận. Cô ta lớn như vậy lần đầu tiên bị người đánh, hơn nữa còn bị tát vào mặt! Nếu không phải có Hàn Thất lục ở đấy, cô ta khẳng định muốn cùng Sơ Hạ liều mạng! Hiện tại ở Hàn gia lại thấy An Sơ Hạ, cô ta đương nhiên là vô cùng căm tức.
Đối với Ba Tát Lệ đang muốn nhào lên cắn chết mình, An Sơ Hạ trái lại rất bất cần.
Mỉm cười khiêu khích, An Sơ Hạ hướng cô ta gật đầu một cái: Lại gặp mặt rồi. Chết tiệt, cho cô một vạn cái gan báo cô cũng không dám động thủ! Hừ! Có ngon tới cắn tôi đi cắn tôi đi!
Sau lưng Ba Tát Lệ đột nhiên xuất hiện một người, Hàn Thất Lục đi vào đại sảnh, thấy Lăng Lão Thái Gia thì sửng sốt, lập tức mỉm cười đúng mực: Lão Thái Gia hôm nay sao lại rảnh rỗi đến chơi? Có chuyện gì sao?
Chống gậy, Lăng Lão Thái Gia chậm rãi đứng lên: Xem ra ta về sau nên thường xuyên tới nơi này đi dạo, miễn cho ngẫu nhiên tới một chuyến đều bị hỏi 'Có phải đã xảy ra chuyện', ông già này sao lại bị đối xử như vậy a?
Nhẹ nhàng cười, Hàn Thất Lục trong mắt nhìn không ra cảm xúc gì, tiến lên đỡ Lăng Lão Thái Gia: Ông không phải ngại gặp con sao? Sao bây giờ ông về rồi? Sao không ngồi lâu chút?
Khỏi, Hàn Vũ chúng ta đi thôi, ngày mai ta cho người tới đón Sơ Hạ, con tối nay vui vẻ mà trò chuyện với Khương nha đầu đi. Lăng Lão Thái Gia hô hô cười, kéo Lăng Hàn vũ về, không để ý tới Hàn Thất Lục đang kinh ngạc.
Lăng Lão Thái Gia cùng Lăng Hàn Vũ đi rồi, Hàn Thất Lục thu hồi tươi cười, quay đầu nhìn về phía An Sơ Hạ: Lăng Lão Thái Gia vừa rồi có ý gì? Cho người đến đón? Vì sao?
Ánh mắt anh một mảnh trong veo mà lạnh lùng, An Sơ Hạ lạnh nhạt nhìn anh, lại nhìn Ba Tát Lệ, gợi lên nụ cười quỷ dị, nhàn nhạt nói: Nếu bản chính đã đến đây, bản giả tôi đây, đương nhiên muốn tìm chốn an thân rồi.
Trên đường đi anh kỳ thật đã lo lắng An Sơ Hạ nhìn thấy Ba Tát Lệ có phản ứng gì, anh hoàn toàn không ngờ An Sơ Hạ có thể bình tĩnh như vậy. Bình tĩnh đến thế, còn không có một tia tức giận, ngược lại lại vẫn cười được. An Sơ Hạ đối với anh thật sự không có chút cảm giác nào sao? Vì sao lại như vậy? Thứ Hàn Thất Lục anh muốn có, trước nay chưa từng không chiếm được! Trừ Hướng Mạn Quỳ ra...
Cho nên bây giờ dù thế nào anh cũng không buông tay An Sơ Hạ!
Cô không cần đi. Môi anh giật giật, đang muốn nói thêm gì đó, An Sơ Hạ đã hạ mắt, đi đến bên người Khương Viên Viên sắc mặt đang xanh mét.
Vẫn bị ngó lơ ở đại sảnh, Ba Tát Lệ mất kiên nhẫn, bước qua gọi Khương Viên Viên một tiếng: Bác gái, con là Ba Tát Lệ, bác...
Bác cái gì? Con dâu của ta chỉ có thể là tiểu Sơ Hạ! Vì không để tiểu Sơ Hạ nhìn thấy bộ mặt ghê tởm của cô, ta quyết định... Bà ngẩng đầu nhìn về phía Hàn Thất Lục: Ta quyết định cho con bé đi Lăng gia ở vài ngày. Khi thứ ghê tởm này cuốn xéo, ta lại cho tiểu Sơ Hạ trở về.
Ba Tát Lệ không ngờ cô gái hung dữ đã cho cô một bạt tai lại có loại quan hệ này với Hàn Thất Lục, còn bị Khương Viên Viên nói cho tức nghẹn, không đáp trả được một câu. Chỉ có thể ngu ngơ đứng tại chỗ.