Chậm rãi nhắm mắt, đôi mắt của cô liền khoát lên một màu đen, sau một lúc lâu, cô chậm rãi mở miệng: Mẹ, con sẽ chuyển ra ngoài.
Vừa nói xong trên đầu liền truyền đến một trận đau nhức, Khương Viên Viên gõ lên đầu An Sơ Hạ lớn tiếng nói: Chuyển ra ngoài cái đầu con á! Chuyển cái gì mà chuyển? Ta với con nói, nếu con chuyển ra ngoài, ta đây... Ta cũng chuyển đi!
Theo những lý lẽ của Khương Viên Viên thì đã có kết luận, điều thứ nhất là cô gái kia không có gì thay đổi sẽ tới Hàn gia ở, nói một cái khác, cô gái kia đã đến Khương Viên Viên cũng ngăn lại không được.
Tuy nhiên Khương Viên Viên là cái có vẻ người đầu óc không bình thường cho lắm, nhưng mà đây loại liên quan đến danh dự tập đoàn là chuyện rất quan trọng, bà vẫn lại là xử lý theo cảm tính. Cũng bởi vì như vậy, bà mới không thể ngăn lại đi? Nếu bà muốn đi ngăn lại, Hàn Lục Hải tuyệt đối đã không thể cho cô ta bước vào Hàn gia. Về điều này, cô có thể hiểu được Khương Viên Viên.
Nhếch miệng ra vẻ chẳng xao nói: Hàn gia không có con, đều sẽ không có gì thay đổi, đúng là không có người... Hàn gia liền không là Hàn gia, mẹ.
Cô cố gắng nói càng làm cho Khương Viên Viên lập tức khóc đến dữ tợn, trực tiếp bổ nhào vào trong lòng cô gào khóc. An Sơ Hạ nhẹ nhàng đưa tay đặt trên đầu Khương Viên Viên, bà thật sự liền giống mẹ cô đối tốt với cô như vậy, giờ khắc này, vậy mà lại có chút không nỡ.
Mẹ, con đi thu dọn đồ. Cô muốn tối hôm nay sẽ đi, nán lại một hồi cũng không có gì ý nghĩa rồi.
Không cần! Tiểu Sơ Hạ, con tiếp tục ở nơi này không có vấn đề gì, bởi vì người nhà Ba Tát Lệ đều đã thấy được bài báo buổi sáng hôm nay. Cho nên bọn họ nói, để Ba Tát Lệ tới nơi này trước ở chơi như thế vài ngày, để hai đứa con có thể cùng một chỗ nuôi dưỡng được cảm tình, nếu hợp sẽ tiến tới. Nhưng không phải là Thất Lục thích con sao? Cho nên Ba Tát Lệ rất nhanh sẽ đi, tin tưởng mẹ, không sao?
Quả nhiên là Ba Tát Lệ a, quả nhiên oan gia ngõ hẹp những lời này thật là chân lý. Đừng nói cô vốn dĩ đã nghĩ rời khỏi Hàn gia, cho dù là không nghĩ muốn rời khỏi Hàn gia, cô cũng sẽ bởi vì Ba Tát Lệ mà rời khỏi. Bởi vì cô nhìn cô ta, thật sự là thấy không vừa mắt a!
Phu nhân, Lăng Lão Thái Gia đến đây! Hàn quản gia ngoài đại sảnh đi tới: Có chuyện gì vậy? Ông cũng không biết chuyện gì xảy ra, cho nên hoàn toàn không biết Khương Viên Viên vì cái gì đột nhiên khóc bù lu bù loa.
Cầm lấy khăn tay xoa xoa nước mắt trên mặt, giọng nói của Khươg Viên Viên mang theo một chút nghẹn ngào: Ông ấy làm sao có thể tới? Đến làm gì?
Ý của Hàn phu nhân là không chào đón lão già này sao? Giọng nói của Lăng Lão Thái Gia từ cửa lớn truyền tới, phía sau ông ấy là Lăng Hàn Vũ đang đi theo cầm trong tay một cuốn truyện tranh.
Làm sao có thể? Khương Viên Viên khôi phục cảm xúc, tốc độ thật sự là nhanh quá đi, thay đổi bộ dáng miệng cười cười dĩ nhiên đã không có bộ dạng khóc sướt mướt vừa rồi: Cũng không biết Lăng lão Thái gia đột nhiên đến thăm là có việc gấp sao?
Đúng rồi! An Sơ Hạ vỗ tay phát ra tiếng: Mẹ, trong khoảng thời gian này, bằng không con đến nhà Lăng Hàn Vũ ở vài ngày đi? Ban ngày nhìn thấy Ba Tát Lệ, nói thật, con thiệt tình không thích, không muốn cùng cô ta ở dưới một mái nhà. Chờ cô ta đi rồi, con trở về cũng không muộn.
Được!
Không được!
Hai miệng bất đồng thanh hai thanh âm đồng thời vang lên. Một người đến từ Khương Viên Viên, mà cái kia đến từ Lănglão thái gia. Tuy nhiên không biết đã xảy ra cái gì, nhưng là nghe được cô muốn đến nhà Lăng Hàn Vũ ngủ, ông đúng là vạn lần không muốn.
Mà đứng ở lập trường của Khương Viên Viên, bà đương nhiên là không muốn An Sơ Hạ đến nhà Lăng Hàn Vũ ở. Dựa vào cái gì mà con dâu tương lai, bảo bối tiểu Sơ Hạ phải đi đến nhà người ta ngủ nha?